Chương 5: Hai người họ rốt cuộc ai bất hạnh hơn? (1/2)

Lúc còn sống, Diệp U Đàm đã không thể khiến Anh Hạo Đông yêu cô, nhưng khicô chết lại khiến anh nhung nhớ đến vậy. Hơn nữa, có lẽ cả cuộc đời này, anh cũng không thể gạt bỏ nỗi đau tinh thần mà cô để lại cho anh.

1.

Sắp đến Giáng sinh, khắp nơi tràn ngập không khí náo nhiệt, vui tươi.

Diệp gia cũng chuẩn bị đón Giáng Sinh nhưng Lam Tố Hinh luôn cảm thấy khuônmặt của hai vợ chồng họ Diệp đều toát ra vẻ vô cùng bi ai. Hỏi ra mớibiết, hóa ra sinh nhật của Diệp U Đàm trùng vào đêm Giáng sinh. Ngày này mọi năm, Diệp gia vui vẻ bao nhiêu thì năm nay lại bi thương bấy nhiêu.

Chiều nay, Lam Tố Hinh cùng vợ chồng Diệp gia đến thăm mộ Diệp U Đàm. Lúc họđến, thấy bên mộ của cô ấy có rất nhiều hoa hồng trắng. Sau giây phútsững sờ, bà Diệp liền đoán được ai đã mang đến chỗ hoa này. Sắc mặt bàtái xanh, bà quăng hết chỗ hoa hồng đó đi, ông Diệp cũng xắn tay áo vàogiúp. Lam Tố Hinh khuyên giải không được, đành trầm mặc nhìn họ nếm hếtnhững bông hồng trắng trước mộ đi.

Lúc từ nghĩa trang trở về, họ tình cờ gặp bà Quảng ở bên đường. Bà ấy tayxách túi lớn túi nhỏ trong chợ đi ra, bên cạnh còn có một cô gái xinhđẹp, dịu dàng. Bà ta giới thiệu cô ấy là bạn gái của Quảng Viễn, hôm nay Giáng sinh nên đến giúp bà chuẩn bị cơm tối.

Sắc mặt của bà Diệp càng cứng đờ, đến tận lúc về nhà. Ông Diệp vỗ vai bà,an ủi: “Tố Hinh không phải là U Đàm, con bé và Quảng Viễn chưa chắc đãhợp nhau. Chuyện của bọn trẻ, em không nên lo lắng quá, ai có duyên củangười đó.”

Bà Diệp buông tiếng thở dài, chấp nhận sự thật.

Lam Tố Hinh lại cảm thấy nhẹ nhõm, nếu Quảng Viễn có bạn gái, chắc chắn anh ta sẽ không rỗi hơi đi theo dõi cô nữa.

Đêm Giáng Sinh, Lam Tố Hinh hẹn bạn học đến nhà thờ. Trước đây, cô chưatừng đến đây nên khi các bạn hẹn nhau đến nhà thờ đón Giáng sinh, tuyrất ít khi tham gia các hoạt động tập thể nhưng lần này cô cũng đồng ý.

Lúc Lam Tố Hinh sắp đi, bà Diệp dặn dò: “Về nhà sớm chút nhé, muộn quá không an toàn đâu.”

“Cháu biết rồi ạ, cháu sẽ về sớm.”

Lam Tố Hinh và các bạn đến nhà thờ lớn nhất trong thành phố. Đêm Giáng sinh an lành, nhà thờ cao lớn, nguy nga, trang trí đủ các loại đèn neon rựcrỡ. Giữa quảng trường nhà thờ tụ tập rất đông người, họ đang xếp hàng để vào trong nhà thờ. Nhóm của Lam Tố Hinh xếp hàng một tiếng đồng hồ mớivào được bên trong, trước tượng Đức mẹ Đồng trinh, cô bắt chuốc ngườibên cạnh, mua một ngọn nến trắng thắp lên, thành khẩn cầu nguyện.

Cô chỉ có một nguyên vọng đơn giản là tất cả những người quan tâm đến côvà những người mà cô quan tâm đều được bình an, khỏe mạnh, vui vẻ vàhạnh phúc.

Sau khi từ trong nhà thờ bước ra, họ không rời đi ngay mà tiếp tục ở lạiquảng trường, chờ nghe người bên ca đoàn giáo hội hát thánh ca. Một látsau, tiếng pipe organ lảnh lót từ trong nhà thờ truyền ra, dưới nền nhạc đệm, đội ca đoàn giáo hội hát vang ca khúc ‘Đêm giáng sinh’, tiếng cathần thánh lay động lòng người. Nhóm người tập trung trên quảng trườngcũng cất vang tiếng hát, phần lớn đều là con chiên, ai cũng rất mựctrang nghiêm và thành kính.

Lam Tố Hinh không phải con chiên, cô không biết hát ca khúc này, cô chỉđứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe. Tiếng ca vang vọng khiến trái tim côbất giác tràn ngập cảm giác an lành, bình yên.

Gần đến nửa đêm, Lam Tố Hinh mới cùng nhóm bạn rời khỏi nhà thờ. Lúc này,chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng ca du dương phát ra từ khu nhà thờ.

Trong truyền thuyết, đêm Giáng sinh là đêm chúa Jesus ra đời, nghe nói đêmđó, có một người chăn cừu đang trông giữ bầy cừu ở nơi hoang dã, độtnhiên nghe thấy trên trời truyền đến một âm thanh, báo cho ông ta biếtChúa Jesus sắp giáng sinh. Vì vậy, theo truyền thuyết này, trong đêmGiáng sinh, mỗi giáo hội sẽ tổ chức hát một số bài thánh ca, hoặc cáccon chiên tự phát sẽ tổ chức đội báo tin lành, họ sẽ đến từng hộ giađình hát bài thánh ca ở trước cửa hoặc dưới cửa sổ, nhằm tái hiện lạiviệc ngày đó, thiên sứ báo tin mừng Chúa Jesus giáng sinh, đây chính làtục “báo tin lành” của đạo Thiên Chúa.

Các bạn của Lam Tố Hinh cũng nhảy chân sáo đi theo đoàn báo tin lành, cô đã đồng ý với bà Diệp sẽ về nhà sớm nên không gia nhập. Một bạn nam đềnghị đưa cô về nhưng cô đã khéo léo từ chối, vì đêm Giáng Sinh, đườngphố rất đông người qua lại, cô không lo sợ mà hòa cùng dòng người. Dù gì chỗ này cũng cách nhà không còn xa.

Lúc về đến dưới tòa nhà, bước chân Lam Tố Hinh bỗng khựng lại, có chút hoài nghi, không phải cô bị hoa mắt đấy chứ? Cẩn thận nhìn lại, bóng dángcao gầy đang đứng đó chính xác là Anh Hạo Đông. Anh yên lặng đứng đó,ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tầng bảy của Diệp gia, vẻ mặt u sầu, hoang mang.

Muộn thế này rồi, sao anh vẫn đứng ở đây? Ồ, hôm nay là sinh nhật của Diệp U Đàm, chắc anh đến đây để tưởng nhớ đến cô ấy.

Lam Tố Hinh đứng im nhìn anh, đang không biết có nên qua đó chào hỏi không thì anh bỗng quay lại, nhìn về phía cô.

Trên bầu trời xanh thẫm lúc nửa đêm treo một vầng trăng lưỡi liềm màu vàngnhạt, dường như ánh trăng rực rỡ đó đong đầy trong đôi mắt anh, đẹp vôcùng. Ở xa xa, tiếng thánh ca báo tin lành khẽ truyền đến. Dưới ánhtrăng, trong tiếng ca, đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, Lam TốHinh cảm thấy tiếng trái tim mình khẽ rung lên.

Sắc đêm trầm lắng, hàng ngô đồng trên con đường dành cho người đi bộ chỉcòn là những chiếc bóng đen nhạt. Lam Tố Hinh đứng dưới bóng cây, chiếcáo trắng cô đang mặc tựa như nét bút lưu lại trên bức tranh thủy mặcthẫm màu. Anh Hạo Đông chăm chú nhìn cô, ánh mắt mơ màng, người tuy gầnngay trước mắt nhưng linh hồn như đang lơ lửng tận nghìn dặm xa.

Anh trầm mặc, Lam Tố Hinh cũng im lặng, không lên tiếng. Cô biết, khôngphải anh đang nhìn cô mà đang tưởng nhớ đến Diệp U Đàm. Nếu cô lên tiếng lúc này thì sẽ phá vỡ giả tưởng mơ màng của anh. Vậy nên, cô cúi đầu,không nói nửa lời, mặc cho ánh mắt tựa như ánh trăng của anh bao phủthân mình.

Một lát sau, Lam Tố Hinh nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, Anh Hạo Đôngbước về phía cô, cất giọng trầm thấp: “Lam Tố Hinh, muộn như thế này rồi sao cô vẫn ở đây?”

Anh gọi tên cô, anh đã tỉnh táo lại rồi. Một niềm vui nhỏ nhỏ lóe lên trong lòng Lam Tố Hinh. “Đêm nay là đêm Giáng Sinh, tôi cùng bạn học đến nhàthờ chơi.”

Anh Hạo Đông khẽ gật đầu, nói một câu vô cùng thích hợp với hoàn cảnh: “Giáng sinh vui vẻ!”

“Giáng sinh vui vé!”

Họ chúc nhau Giáng sinh vui vẻ nhưng vẻ mặt Anh Hạo Đông không thể hiệnchút biểu cảm vui vẻ nào. Ngừng một lát, anh lại nói: “Muộn quá rồi, cômau về nhà đi!”

Lam Tố Hinh cũng nói với anh: “Muộn rồi, anh cũng mau về nhà đi!”

Vừa nói cô vừa nhìn sang hai bên theo thói quen nhưng không thấy xe của Anh gia đâu, ngơ ngác hỏi: “Không phải A Thái đưa anh đến đây à?”

“Tôi đi một mình.”

Anh Hạo Đông trả lời rất bình thản, Lam Tố Hinh sốt ruột: “Sao anh lại đi một mình? Phu nhân có biết không?”

“Tôi đâu phải trẻ con, ra ngoài nhất định phải nói với mẹ tôi sao?”

Vậy là không ai biết anh ra ngoài. Lam Tố Hinh nóng ruột nói: “Không phảivậy,…anh không được khỏe, muộn thế này rồi, trời lại lạnh như vậy, không nên ra ngoài một mình.”

Anh Hạo Đông lạnh nhạt nói: “Tôi không sao!”

“Anh mau quay về đi, nếu không, phu nhân sẽ rất lo lắng.”

“Tôi sẽ đi ngay, cô lên nhà trước đi.”

Lam Tố Hinh lo lắng bước vào tòa nhà chung cư, liên tục quay đầu lại, bóngdáng sừng sững không hề nhúc nhích của Anh Hạo Đông trong màn đêm đennhạt tựa như một thân cây trơ trọi.

Lúc Lam Tố Hinh mở cửa, bước vào nhà, vợ chồng Diệp gia đã ngủ rồi. Cô rónrén đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, trong lòng vẫn nhớ đến Anh Hạo Đông,không biết anh đã đi chứ? Đường phố lúc nửa đêm, đêm càng khuya, giócàng lạnh, hy vọng anh đã đi rồi, nếu không, cô lo cơ thể mỏng manh, gầy yếu của anh sẽ không chịu đựng được sự tấn công của gió lạnh.

Ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách, Lam Tố Hinh không kìm được, đi đến trước cửa sổ, ngó xuống, ánh đèn đường vàng vọt vẫn phảnchiếu một bóng dáng cao gầy. Anh vẫn đang đứng đó. Khuôn mặt ngẩng lênánh trăng xanh xao tựa sương tuyết, biểu cảm hết sức thương tâm. Khinhìn thấy cô xuất hiện ở cửa sổ, cơ thể anh đột nhiên hơi chấn động.

Cô biết sự chấn động của anh là vì lý do gì, cô vẫn nhớ rất rõ chuyệntrước kia Anh Hạo Đông từng kể cho cô. Nơi cánh cửa này, dưới ánh trănggià nua từng hiện lên dáng vẻ háo hức dựa vào cửa sổ của Diệp U Đàm. Vào thời khắc này, phong cảnh vẫn như cũ, hơn nữa, dáng vẻ của cô cũng rấtgiống với người trước đây, có lẽ anh cho rằng mình đã nhìn thấy Diệp UĐàm.

Đứng trước cửa sổ một lát, Lam Tố Hinh quay người, khẽ bước ra khỏi nhà,chạy vội xuống dưới. Anh Hạo Đông vẫn đờ đẫn đứng đó, nhìn thấy cô, bờmôi anh hơi run run, muối nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cô đi thẳngđến trước mặt anh, dịu giọng khuyên: “Anh thiếu gia, anh mau về đi!”

Anh Hạo Đông làm như không nghe thấy, ánh mắt anh mơ màng, tinh thần hoảnghốt, như người mộng du, anh bước lên trước rồi đột nhiên duỗi một cánhtay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Đúng lúc chạm vào làn da cô thì anh đột nhiên bừng tỉnh, hoảng loạn rụt tay lại: “Xin lỗi!”

Tay anh khi chạm vào gò má, Lam Tố Hinh cảm nhận được nó lạnh như băng. Côcòn chưa kịp đỏ mặt vì hành động của anh, trong lòng cô đã phản ứngtrước. Tay lạnh như vậy, anh đã đứng ở đây rất lâu rồi sao? Cô lo lắngnói: “Anh thiếu gia, anh phải quay về rồi!”

Vừa nói, cô vừa vẫy một chiếc xe taxi đi ngang qua, cô mở cửa xe, ra hiệu cho anh: “Anh mau lên xe về nhà đi!”

Anh Hạo Đông vẫn đứng bất động. Anh cúi đầu, không nói, biểu thị anh khôngmuốn rời đi. Một lọn tóc đen nhánh rũ xuống trước vầng trán xanh xao của anh, bị gió đêm thổi tung. Tay cô hơi run rẩy, cô rất muốn vuốt lọn tóc đó giúp anh nhưng cố kiềm chế, nắm chặt tay. Bất giác cô hạ thấp giọngdịu dàng lập lại: “Anh mau về nhà đi!”

Anh Hạo Đông ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm như biển đêm. Anh chăm chú nhìn cô rất lâu, đến khi tài xế không thể kiên nhẫn được nữa, hỏi:“Tiên sinh, tiểu thư, rốt cuộc hai người có lên xe không?”

Lam Tố Hinh vội vàng nói: “Có, có, lên ngay đây!”

Cô bất chấp, tóm lấy cánh tay của Anh Hạo Đông, đẩy anh vào trong xe: “Anh mau lên xe đi!”

Anh Hạo Đông im lặng, mặc cho cô đẩy vào xe, giây phút cửa xe đóng lại, anh mới khẽ nói với cô một câu: “Vậy tôi đi đây, tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Chiếc xe rời đi rồi, Lam Tố Hinh vẫn đứng đó, nhìn theo đèn phía sau xe giống như hai ngôi sao càng lúc càng xa dần. Cô định đợi khi chiếc xe hoàntoàn biến mất thì sẽ lên nhà, nhưng cô bất ngờ nhìn thấy chiếc xe đỗ lại ở phía xa, có chuyện gì vậy? Lẽ nào Anh Hạo Đông lại muốn xuống xe?

Lam Tố Hinh đang suy đoán, chiếc taxi liền lùi lại, chẳng mấy chốc đã đứngtrước mặt cô. Tài xế mở cửa xe, nhảy ra ngoài, vẻ mặt hết sức căngthẳng: “Tiểu thư, thật may cô vẫn chưa đi, có phải anh ta bị bệnh không? Anh ta vừa lên xe liền ngất xỉu. Nếu anh ta xảy ra chuyện gì thì tôikhông chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Lam Tố Hinh nghe thấy vậy thì chấn kinh, hoảng hốt nói: “Anh ấy ngất xỉu rồi?”

“Đúng vậy, tôi hỏi anh ta muốn đi đâu, hỏi mấy câu mà không nghe thấy tiếngtrả lời. Quay lại nhìn mới phát hiện anh ta đã nằm nghiêng trên ghế, bất tỉnh nhân sự rồi. Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy cô vẫn chưa đi,vội vàng cho xe lùi lại. Bây giờ hoặc là cô cho anh ta xuống xe, hoặc là cô lên xe, tôi đưa hai người đến bệnh viện miễn phí.”

Lam Tố Hinh không chút do dự, vội vàng lên xe. Người Anh Hạo Đông mềm nhũndựa vào ghế sau, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê sâu. Cô đưa tay sờ tránanh, nóng như hòn than vậy. Cô biết cơ thể anh không chịu được gió lạnh, quả nhiên, anh phát sốt rồi. Chắc anh bị sốt lâu rồi nhưng vẫn cố gắngchịu đựng, không chịu rời đi. Sau khi cô cứng rắn đẩy anh lên xe, cơ thể anh mới đổ sụp.

Cô không đến bệnh viện mà bảo tài xế cho họ về Anh gia. Đầu Anh Hạo Đôngtừng bị thương, khi sốt cao phải dùng đúng thuốc. Cô không dám đưa anhđến bệnh viện vì sợ họ không hiểu rõ tiểu sử bệnh của anh mà cho anhdùng sai thuốc, cô nghĩ đưa anh về Anh gia vẫn hơn.

2.

Lam Tố Hinh đưa Anh Hạo Đông trở về lúc đêm khuya, Anh phu nhân cảm kích vạn phần.

Đêm Giáng sinh, bà đã bảo bà Chu trang trí nhà sao cho có không khí và sắcmàu của ngày lễ, để con trai bà được thư giãn nhưng không ngờ, anh lạicàng buồn rầu, u uất. Vừa sáng sớm, anh đã làm loạn, đòi đặt hoa hồngtrắng rồi mang đến mộ Diệp U Đàm, lúc ấy bà mới biết hôm nay là sinhnhật của cô ấy.

Từ nghĩa trang quay về, Anh Hạo Đông nhốt mình trong phòng, không ăn cơm.Anh Duy Hạ đưa Mộ Dung San về nhà, hỏi han tình hình của em trai, Anhphu nhân chỉ thở dài. Anh ta gắng sức an ủi: “Mẹ, Hạo Đông đã tốt hơnnhiều rồi. Mẹ đừng quá lo lắng, cứ từ từ rồi em sẽ khỏi hẳn.”

Mộ Dung San cũng phụ họa: “Đúng vậy, thời gian có thể chữa lành mọi vếtthương. Cho Hạo Đông thêm chút thời gian, cậu ấy sẽ dần hồi phục thôiạ.”

Anh phu nhân cũng chỉ mong như vậy, cả tối không đến làm phiền anh. Đến lúc chuẩn bị đi ngủ, bà lên thăm anh theo thói quen thì kinh ngạc phát hiện ra anh không ở trong phòng. Tìm khắp nhà cũng không thấy, không ai biết anh đã lặng lẽ bỏ đi đâu? Sức khỏe của anh vừa mới tốt lên một chút….

Anh phu nhân hoảng hốt, nôn nóng bảo người đi khắp nơi tìm. Anh Duy Hạ khibiết tin cũng lập tức lái xe quay về, bình tĩnh phái thêm người đi tìmAnh Hạo Đông rồi ra sức vỗ về Anh phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng,con đã bảo rất nhiều người đi tìm rồi. Mẹ yên tâm, Hạo Đông nhất định sẽ không sao đâu!”

Anh phu nhân lã chã hai hàng nước mắt: “Hạo Đông nhất định không thể cóchuyện gì được! Mẹ chỉ có một đứa con trai, nếu nó có chuyện gì…..”

Bà vội bịt chặt miệng, không nói tiếp, tâm trạng hoảng loạn, bà đã để mấtsự trang nhã thường ngày, cũng không để ý đến Anh Duy Hạ nghe thấy lờicủa bà sẽ có phản ứng như thế nào.

Anh Duy Hạ hơi nhướng mày, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, Hạo Đông nhất định sẽ không sao đâu!”

Lúc Lam Tố Hinh rồi khỏi Anh gia, Anh Duy Hạ lái xe đưa cô về. Lam Tố Hinhđưa Anh Hạo Đông đang sốt cao về nhà, Anh phu nhân vô cùng cảm kích.Trên xe, Anh Duy Hạ lại cảm ơn cô thêm lần nữa.

“Lam tiểu thư, thực sự rất cảm ơn cô. Nếu cô không đưa Hạo Đông về chắc cảđêm nay, mẹ tôi sẽ lo đến chết mất!” Lời cảm ơn của anh ta hết sức chânthành.

“Đừng khách sáo!”

Lam Tố Hinh lại một lần nữa khẳng định Anh Duy Hạ rất yêu thương và quantâm đến Anh Hạo Đông. Xem ra, hai an hem họ không cùng một mẹ sinh ranhưng tình cảm vẫn rất tốt.

Anh Duy Hạ cũng là một người cẩn thận, chu đáo. Lúc đưa cô về đến khu chung cư Diệp gia ở, đã là hơn hai giờ sáng, anh ta xuống xe, đưa cô lên tầng bảy, nhìn thấy cô vào nhà rồi mới rời đi.

Lam Tố Hinh rón rén vào phòng, không làm kinh động đến ông bà Diệp nhưngbỗng thấy cánh cửa phòng ngủ chính hé mở, bà Diệp bước ra ngoài: “TốHinh, sao giờ cháu mới về?”

Lam Tố Hinh lập tức nói: “Dì à, cháu xin lỗi đã làm dì tỉnh ngủ.”

“DÌ chưa ngủ, vẫn nằm đợi cháu về. Con gái đêm hôm về muộn, bà mẹ nào ngủ được chứ!”

Lam Tố Hinh không ngờ bà lại nghĩ cho cô nhiều như vậy, đột nhiên nhớ lạiquãng thời gian cô làm thêm trong quán ăn nhanh. Tối hôm ấy, có một bànkhách uống rượu đến rất muộn mới rời đi, lại đúng là bàn cô phục vụ, côđành bất lực ở lại đến tận khuya. Sau khi về nhà, vừa mở cửa, mẹ cô đitừ trong phòng ra, hỏi han, thì ra bà cũng chưa ngủ, nằm đợi cô về.

Khóe mắt bỗng cay cay, nước mắt chực trào, cô nói: “Dì à, xin lỗi dì, để dì phải đợi cháu rồi!”

“Nhưng Tố Hinh, chẳng phải ban nãy cháu về nhà rồi sao? Còn đi đâu nữa?”

Ban nãy, Lam Tố Hinh về nhà, bà Diệp nghe thấy tiếng động, biết cô đã vềthì yên tâm nhắm mắt, chuẩn bị ngủ, nhưng lát sau, lại nghe thấy tiếngmở cửa rất khẽ. Bà Diệp tưởng mình nghe nhầm, nghĩ Lam Tố Hinh mở cửavào phòng mình, trong lúc mơ màng, bà nghe nhầm thành tiếng mở cửa lớn.Nằm một lúc lâu, vẫn không thấy yên tâm, bà khoác áo ngủ, bước xuốnggiường, đến phòng cô xem sao. Trong phòng không một bóng người, quánhiên cô lại ra ngoài rồi.

Sao về rồi lại đi nữa chứ? Bà Diệp nghĩ mãi vẫn không lý giải được, đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, lúc đó, Lam Tố Hinh đã lên xe, đưa Anh Hạo Đông về Anh gia rồi, bà không thấy ai cả.

Lam Tố Hinh đi đâu được nhỉ? Bà Diệp không biết tìm cô ở đâu, buồn bã quayvề phòng. Ông Diệp đang ngủ say, bà không biết nói cùng ai, đành thức,lắng tai nghe ngóng. Đợi mãi đến sốt ruột, đang định gọi ông Diệp dậythì bà lại nghe thấy phía cửa lớn có tiếng động, thầm thở phào, cuốicùng cô đã về rồi.

Trước nghi vấn của bà Diệp, Lam Tố Hinh đành nói dối: “Cháu định về nhà sớmnhưng….các bạn kéo cháu đi cùng đoàn báo tin lành, cháu không tiện từchối nên đồng ý. Lúc nãy cháu về nhà…là vì tối lạnh, vừa lúc đoàn báotin lành đi ngang qua nhà mình nên cháu lên nhà khoác thêm áo.”

Dường như để chứng tỏ những lời Lam Tố Hinh nói là đúng, xa xa bên ngoài cửasổ truyền đến giọng hát thánh ca, bà Diệp không nghi ngớ nữa nói: “Hóara là vậy, muộn quá rồi, cháu mau về tắm rửa rồi ngủ đi.”

Lam Tố Hinh thở phào, quay về phòng ngủ, nhắm mắt nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến Anh Hạo Đông.

Anh bị cảm lạnh, lúc được đưa về nhà thì đã sốt cao đến gần bốn mươi độ.Anh phu nhân vội vàng bảo A Thái lái xe đi đón bác sĩ Uông. Lam Tố Hinhkhông đợi được bác sĩ Uông đến, vì thực sự đã quá muộn, cô phải về. Anhphu nhân chu đáo, bảo Anh Duy Hạ đưa cô về. Lúc này, nằm trên giường, cô lại nhớ đến Anh Hạo Đông. Chắc giờ này bác sĩ Uông đã đến rồi nhỉ? Bệnh của Anh Hạo Đông có nghiêm trọng không? Hy vọng anh nhanh chóng hạ sốt. Cô từng ở Anh gia nên hiểu rất rõ tình trạng bệnh của anh. Đại não từng bị tổn thương, sốt cao sẽ khiến chứng đau đầu của anh nặng thêm, e rằng lần này phải mất vài ngày anh mới khá hơn.

Hai ngày sau, Lam Tố Hinh vẫn lo lắng về bệnh tình của Anh Hạo Đông, mấylần muốn gọi điện đến Anh gia nhưng còn chần chừ. Đúng lúc đó, bà Chulại bất ngờ đến trường tìm cô.

“Tố Hinh, cô có thời gian đến thăm Hạo Đông một chút không?”

Lam Tố Hinh có dự cảm chẳng lành: “Anh ấy vẫn chưa khỏe lại sao?”

Bà Chu bất lực thở dài: “Đúng vậy, bác sĩ Uông đã đổi mấy loại thuộc rồinhưng cậu ấy vẫn sốt cao. Hai ngày nay, trong cơn mê sảng, Hạo Đông luôn gọi tên Diệp U Đàm. Phu nhân nói, có lẽ cô có thể giúp được cậu ấy.”

Lam Tố Hinh hiểu rõ ý trong lời nói của bà, không chút do dự, cô xin nghỉphép học nửa ngày rồi đi theo bà Chu. Thẩm Mỹ Kỳ thấy cô và bà Chu đicùng nhau, cố tình chặn đường, dò hỏi: “Bà Chu đến tìm cô vì Anh HạoĐông sao? Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lam Tố Hinh trả lời qua loa: “Anh ấy bị bệnh.”

“Anh ấy bị bệnh?” Thẫm Mỹ Kỳ nhắc lại lời nói của Lam Tố Hinh rồi đột nhiêncảm khác: “Trước đây, Anh Hạo Đông khỏe mạnh như hổ, tôi chưa từng thấyanh chàng nào dồi dào sức sống như anh ấy, thế mà bây giờ, anh ấy hễ ốmlà ốm cả tháng trời. Chắc anh ấy ốm yếu đến mức không ra hồn người nữarồi, nhỉ?”

Lam Tố Hinh trả lời cho xong chuyện: “Vẫn ổn!”

Thấy cô kiệm lời, Thẫm Mỹ Kỳ cũng không hỏi han nhiều, biết ý nhường đườngcho cô. “Nếu có thể, cô chuyển lời hỏi thăm anh ấy giùm tôi nhé!” Ngừngmột lát, cô ta lại tự cười giễu, “Nhưng không biết anh ấy còn nhớ tôikhông…”

Lam Tố Hinh cùng bà Chu đến Anh gia thăm Anh Hạo Đông. Anh nằm bất độngtrên giường, khuôn mặt đỏ ửng, trong cơn mê sảng vẫn không ngừng ho,miệng lẩm bẩm nói gì đó, chỉ nghe được ba từ Diệp U Đàm.

Thấy Lam Tố Hinh đến, Anh phu nhân đang ngồi bên cạnh giường liền chậm chạp đứng dậy: “Tố Hinh, lại phiền cô rồi!”

“Phu nhân, không cần khách khí, nếu tôi có thể giúp được gì, bà chỉ cần liên lạc với tôi là được.”

Lam Tố Hinh nói rất thật lòng. Anh phu nhân cảm kích vỗ vỗ bàn tay cô: “Cám ơn cô, thay tôi ở bên Hạo Đông nhé!”

Anh phu nhân rời khỏi phòng, bà Chu cũng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ cònlại một mình Lam Tố Hinh. Cô đi đến, ngồi xuống bên giường, cúi đầu, tỉmỉ quan sát anh. Khuôn mặt trắng bệch, tiều tụy, hai gò má đỏ ửng, tránlấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc đen nhánh dính bết vào trán, tựa như mấy vết mực đen in trên nền giấy trắng.

Trong phòng không còn ai khác, Lam Tố Hinh đưa tay khẽ vuốt lại tóc trên trán anh. Khi những sợi tóc mềm mại sượt qua ngón tay, trái tim cô cũng từtừ tan chảy.

Mi mắt của Anh Hạo Đông khẽ run rẩy rồi đột nhiên anh mở trừng mắt. Lam Tố Hinh giật mình, nhanh chóng thu tay lại.

Đôi mắt mở to của Anh Hạo Đông trống rỗng mà mờ mịt, sau khi mơ hồ nhìn côhồi lâu, bờ môi anh khẽ mấy máy, giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy,Lam Tố Hinh lắng tai mới nghe thấy anh đang nói: “U Đàm, em đến rồi?”

Sốt cao mấy ngày liền khiến đầu đầu óc anh trở nên mơ hồ, lại coi cô nhưDiệp U Đàm rồi. Cô đã quá quen với vai diễn, liền nói: “Vâng, Hạo Đông,em đến thăm anh đây.”

Anh nhìn cô chăm chú, khóe môi đột nhiên hơi rung động, anh cười. Nụ cườirất mờ nhạt, như mầm xanh non mới nhú trên cành dương liễu lúc đầu xuân. Người không tinh ý thì chẳng thể nào nhìn thấy nhưng Lam Tố Hinh làngười rất tinh tế, nhìn nụ cười như lộc non mới nhú của anh, cô có thểliên tưởng đến cả mùa xuân xanh tươi, đầy sức sống.

Nhưng nụ cười đó phút chốc cứng đờ bên môi anh, như bông hoa héo úa bị băng tuyết làm cho đông cứng.

“U Đàm….” Anh Hạo Đông yếu ớt giơ một cánh tay về phía cô, ánh mắt đau khổ và mê loạn. “Em đến đây.”

Lam Tố Hinh đón lấy cánh tay anh, lòng bàn tay nóng rực như lửa. Anh kéotay cô, ra hiệu cho cô lại gần. Cô thuận theo, cúi người về phía anh,hai khuôn mặt kề sát nhau, chỉ trong gang tấc. Anh mở to mắt nhìn cô,giọng nói run rẩy: “U Đàm….anh xin lỗi….Tha thứ cho anh…….Tha thứ choanh……”

Anh vẫn luôn cảm thấy áy náy với Diệp U Đàm, dường như điều này đã trởthành tâm bệnh. Lam Tố Hinh dịu giọng an ủi: “Em tha thứ cho anh, HạoĐông, em tha thứ cho anh mọi chuyện!”

Nước mắt như thủy triều bỗng dâng đầy nơi khóe mắt, anh nghẹn ngào nói: “U Đàm….. U Đàm….. U Đàm…..”

Túm chặt tay của Lam Tố Hinh, anh run rẩy gọi tên Diệp U Đàm, nước mắtkhông ngừng tuôn rơi, thấm ướt chiếc gối. Nhìn anh đau lòng và tự trách, cô không biết phải an ủi thế nào, đành im lặng nhìn những giọt nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên má anh. Bác sĩ từng nói, khóc là một trong những phương thức tốt nhất để tâm trạng bớt đau khổ. Lúc đau khổ nhất,con người khóc nghĩa là mọi việc sẽ chóng qua, nước mắt có thể giải trừmọi sự u uất, đau thương trong lòng. Chỉ là nhìn anh khóc, từng giọtnước mắt mặn chat như xát vào trái tim cô, xót xa vô hạn.

Cuối cùng, anh mệt mỏi thiếp đi giấc ngủ bình yên hơn nhiều. Anh vẫn nắmchặt tay cô, như người sắp chết đuối cố bám vào khúc gỗ trôi nổi giữabiển khơi, nhất quyết không chịu buông. Khi ánh hoàng hôn đã bao trùmvạn vật, cô đặt tay lên trán anh, kiểm tra nhiệt độ, cơn sốt đã hạ.

3.

Khi Quảng Viễn xách một con ngỗng quay vàng ươm, thơm phức đến gõ cửa Diệpgia, bà Diệp nửa thật nửa đùa nói: “Ôi, Quảng Viễn, gặp cháu bây giờthật đúng là quý hóa!”

“Bác gái, mấy ngày trước, cháu đi công tác nên không đến nhà mình được. Hômnay đi qua Quảng Ký, nhìn thấy ngỗng quay nước vàng ươm, thơm phức mớira lò, nhớ mọi người thích ăn món này nên cháu mua một con. Cháu cũngmuốn đến xin bác bữa cơm tối, lâu lắm rồi cháu chưa được ăn món canhchân giò ngó sen bác hầm.”

Bà Diệp khách khí nói: “Quảng Viễn, hôm nay cháu lại có thời gian rỗi rãisang nhà bác ăn cơm sao? Cháu không phải ở bên bạn gái à?”

Quảng Viễn ngơ ngác, không hiểu: “Bạn gái? Cháu lấy đâu ra bạn gái?”

“Hôm đó, bác gặp mẹ cháu đi chợ về, còn có một cô gái đi cùng mẹ cháu nói đó là bạn gái cháu!”

Quảng Viễn lập tức phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu, đó chỉ là bạn bình thường thôi.”

Quảng Viễn từng bị bà Quàng bắt đi cùng bà ấy ra ngoài ăn cơm, đi rồi mớibiết đó thực chất là một bữa tiệc xem măt. Bà bạn bà Quảng cũng đưa congái đến, hai bà mẹ ngấm ngầm bảo hai đứa con giao lưu với nhau. Khi đó,anh ta vì phép lịch sự và giữ thể diện cho mẹ nên cố gắng nói chuyện qua loa cho xong. Còn cô gái kia rõ ràng là có ấn tượng rất tốt đối với anh ta. Sau hôm đó, cô ta thường xuyên liên lạc với Quảng Viễn nhưng anh ta đều cố ý lảng tránh. Cứ nghĩ sau vài lần bị từ chối, cô ta sẽ tự biết ý mà rút lui, ai ngờ cô ta lại chuyển hướng sang bà Quảng, đường hoàng ra vào nhà anh ta. Còn mẹ anh ta thì cứ giới thiệu với người khác đây làbạn gái của anh ta, thật là….

Quảng Viễn chau mày, quyết định chút nữa về nhà sẽ nói chuyện thẳng thắn vớimẹ. Bây giờ, anh ta chưa muốn có bạn gái, xin bà đừng tự quyết định hộnữa.

“Bác gái, Tố Hinh vẫn chưa tan học phải không? Dù sao cháu cũng đang rảnh, cháu đến trường học đón cô ấy nhé?”

Bà Diệp vui mừng gật đầu: “Được, cháu đi đi. Lái xe cẩn thận đấy!”

“Cháu biết rồi!”

Miệng tuy nói biết rồi nhưng Quảng Viễn vẫn lái xe nhanh như bay. Đến trường, anh ta hỏi tìm phòng học của Lam Tố Hinh, một bạn cùng lớp cô nói: “Lam Tố Hinh xin nghỉ, buổi chiều không lên lớp.”

“Buổi chiều cô ấy xin nghỉ ư? Cô có biết tại sao không?” Quảng Viễn vô cùng kinh ngạc.

“Tôi không biết.” Người bạn nhún vai vẻ đáng tiếc.