Chương 4: Giây phút đó anh cho rằng mình đã nhìn thấy Diệp U Đàm phải không? (1/2)

Mưa mịt mùng dày đặc giăng khắp đất trời, họ bị mưa ngăn cách ở hai đầuđường. Dòng xe qua lại, khuôn mặt đối diện thoắt ẩn thoắt hiện trong màn mưa và khói xe, tựa như ảo ảnh, Lam Tố Hinh vừa nhìn đã nhận ran gay đó là Anh Hạo Đông, khoác trên mình chiếc áo màu nâu sẫm, anh yên lặngđứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

1.

Bà Diệp thực sự yêu thương, che chở cho Lam Tố Hinh như con gái ruột. Ngày nào bà cũng dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô, áo quần cô thayra, bà đều giặt sách, là phẳng phiu rồi xếp gọn trong tủ quần áo. ÔngDiệp là dân kết toán, tính vốn ít nói nhưng đối xử với cô rất mực dịudàng, thân thiết. Họ dồn hết tình yêu thương đối với cô con gái đã mấtvào cô.

Bà Diệp thường xuyên ân cần dặn dò Lam Tố Hinh. “Trong thời gian đi học,phải học hành chăm chí, đừng để ý đến những bạn nam đến bắt chuyện. Cháu hiểu không?”

Lam Tố Hinh biết vì sao bà lại nói câu này, liền ngoan ngoãn gật đầu. Thựcra, cô không quá để tâm đến những bạn nam cố ý đến bắt chuyện với cô,chỉ ngồi một mình một góc, chuyên tâm học hành, cô là nữ sinh chăm chỉnhất và ít nói nhất lớp.

Bà Diệp không muốn Lam Tố Hinh gần gũi với các nam sinh khác, nhưng có một người là ngoại lệ, đó chính là Quảng Viễn.

Sau khi Lam Tố Hinh đến sinh sống tại Diệp gia, liền phát hiện dường nhưQuảng Viễn là khách quen ở đây, anh ta tùy ý ra vào Diệp gia như nhàmình vậy. Sau đó, cô được biết là bà Quảng và bà Diệp vốn là bạn bè thân thiết từ thời còn đi học, kết hôn rồi vẫn thường xuyên qua lại, có thểcoi Diệp U Đàm và Quảng Viễn là thanh mai trúc mã. Sau khi trưởng thành, Quảng Viễn thầm cảm mến, Diệp U Đàm, bố mẹ hai nhà cũng hy vọng có thểđến được với nhau, nhưng sau đó, Diệp U Đàm vào đại học, quen biết rồiyêu Anh Hạo Đông. Quảng Viễn đành chôn chặt mối tình đơn phương.

Cái chết của Diệp U Đàm đã khiến Quảng Viễn rất đau lòng. Anh ta cũng gắngsức giúp ông bà Diệp lo hậu sự cho U Đàm một cách chu đáo. Đối với Diệpgia, anh ta chẳng khác nào một đứa con trai.

Lam Tố Hinh đến Diệp gia sinh sống, Quảng Viễn cũng hết sức vui mừng. “Emrời khỏi Anh gia thật là tốt quá rồi! Nghe bác Diệp nói, lúc đầu emkhông đồng ý đến đây sống là vì đã trót ký hợp đồng làm việc bốn năm với Anh gia. Anh biết chắc chắn Anh gia đã dùng cách gì đó để ràng buộc em, nếu không chẳng có lý do gì khiến em ơỏ lại bên cạnh Anh Hạo Đông khiđã biết hắn chính là hung thủ giết người.”

Sau khi đến Diệp gia, Lam Tố Hinh từng nói sơ qua với vợ chồng nhà họ Diệpchuyện mình đã sống trong nhà họ Anh như thế nào, còn nhấn mạnh việc nếu không phải Anh Hạo Đông bào Anh phu nhân hủy bỏ hợp đồng thì có lẽ côđã không đến được Diệp gia. Cô thực sự muốn hóa giải mọi thù hận giữa vợ chồng nhà họ Diệp với Anh Hạo Đông, nhưng vô ích. Bà Diệp “hừ” lạnh một tiếng. “Nó là thế rõ ràng là muốn chuộc tội. Cháu thoát được khỏi Anhgia, dì rất mừng nhưng dì sẽ không bao giờ tha thứ cho nó.”

Lam Tố Hinh không nói gì nữa, mọi lời cô nói đều vô dụng. Nỗi đau mất concủa bà Diệp không thể vài ba câu nói là dễ dàng xóa bỏ được.

Quảng Viễn cũng giống bà Diệp, hận Anh Hạo Đông đến tận xương tủy. Anh taluôn miệng nói anh là hung thủ giết người. Nhưng Lam Tố Hinh lại khôngthể liên tưởng giữa Anh Hạo Đông và “hung thủ” máu lạnh có gì liên quan. Bởi Anh Hạo Đông mà cô quen biết…rất khác, cô mãi ghi nhớ ánh mắt củaanh, ánh mắt trong sáng, không nhuốm bụi trầm, long lanh như ánh mắt trẻ thơ. Phải, Anh Hạo Đông lỡ tay giết chết Diệp U Đàm nhưng cô vẫn luônđồng ý với 7, khách quan mà nhìn nhận thì trong bi kịch này, Diệp U Đàmcũng phải chịu trách nhiệm rất lớn, đổ hết tội lên đầu Anh Hạo Đông cóphần không công bằng.

Nhưng Diệp gia mất con, sẽ không bao giờ nhìn nhận mọi việc theo chiều hướngkhách quan, Quảng Viễn thì luôn đứng về phía Diệp U Đàm, cũng không thểcó cái nhìn khách quan được. Cho nên, Lam Tố Hinh không phản bác lời của Quảng Viễn, bất đồng quan điểm thì chỉ nên duy trì sự im lặng, khôngcần thiết phải tranh cãi.

Hằng ngày, Lam Tố Hinh đi xe buýt đi học. Quảng Viễn liền nói: “Đi xe buýtbất tiện lắm, sao em không đi xe đạp, chẳng phải U Đàm có chiếc xe đạp ở trong phòng để đồ dưới nhà sao?”

Bà Diệp nói: “Bác đã nói rồi nhưng Tố Hinh không biết đi xe đạp.”

Lam Tố Hinh không biết đi xe đạp vì chư có ai dạy. Bố mất từ nhỏ, mẹ táigiá, cô cùng mẹ đến Thân gia. Thân Đông Lương chẳng phải ông bố dượngtốt, chẳng bao giờ có chuyện ông ta nhẫn nại dạy con gái tập xe đạp.Hằng ngày, ông ta lái chiếc xe taxi cũ nát, đi khắp nơi đón khách. Hômnào làm ăn không tốt, ông ta lại mang bản mặt khó chịu về nhà, mà kể cảhôm kiếm được tiền, ông ta cũng cau có mặt mày, trách móc: “Tiền ông đây vất vả kiếm được lại phải nuôi vợ, nuôi con thay kẻ khác.”

Ông ta không thể có con nên mới lấy một người phụ nữ góa chồng, có đứa congái làm vợ, nhưng không thể sống hòa thuận với họ, thường xuyên nóinhững lời lẽ oán hận. Từ nhỏ đến lớn Lam Tố Hinh sống chịu đựng như vậy, cô luôn hy vọng mình mau trưởng thành để có thể thoát khỏi nhà ông ta,không cần tiêu thêm một đồng nào của ông ta nữa. Cuối cùng, giờ cô cũngđã thực hiện được rồi, tuy nhiên hiện thực lại vô cùng chua xót.

“Em không biết đi xe đạp ư? Tố Hinh, có cần anh dạy em không?”

Bà Diệp nhiệt tình tán thành: “Tốt quá! Tố Hinh, để Quảng Viễn dạy cháutập xe nhé, thằng bé lái xe rất giỏi, trước đây thằng bé cũng dạy U Đàmđi xe đạp đấy, có mấy ngày mà đã biết đi rồi. Nhưng Quảng Viễn này,chẳng phải cháu nói công việc gần đây rất bận sao? Cháu có thời giankhông vậy?”

Lam Tố Hinh hơi ngơ ngác:”Quảng Viễn đi làm rồi sao? Anh không phải là sinh viên của trường Đại học A à?”

Quảng Viễn bật cười: “Thực ra anh đã tốt nghiệp Đại học A hồi đầu năm, lúccòn ở trường, anh từng là thành viên của đội bóng. Hôm thi đấu cùng họcviện Kinh doanh Anh Tài, gần đến giờ thi đấu thì trường anh thiếu mấthai thành viên chủ lực nên thầy giáo liền gọi anh đến. Khi đó, anh ngạikhông muốn đi đâu nhưng nể mặt bạn bè ở trường cũ, ngại từ chối. May màanh đi, nếu không đã chẳng gặp được em rồi. Cũng coi như chúng ta códuyên đấy nhỉ?”

Hóa ra là vậy, Lam Tố Hinh đột nhiên cảm thấy mọi việc trên thế giới nàythật kỳ diệu. Trận bóng hôm đó vốn là một chuyện chẳng liên quan gì đếncô nhưng cuối cùng lại gián tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh của cô. Cô quenbiết Quảng Viễn rồi đến bà Diệp. Diệp U Đàm không còn là tên cô vô tìnhđược nghe từ miệng của Anh phu nhân nữa, mà đã trở thành người có quanhệ huyết thống với cô. Bây giờ, cô đang sống ở nhà cô ấy, hưởng thụ sựquan tâm, yêu thương của bố mẹ cô ấy, lấp đầy những khoảng trống mà saukhi cô ấy qua đời để lại cho gia đình.

“Tố Hinh, chiều thứ Sáu chắc em được nghỉ nhỉ? Anh đến đón em, sau đó dạyem tập xe nhé! Học buổi chiều thứ Sáu và hai ngày thứ Bảy, Chủ Nhật nữa. Nếu chân tay em đủ linh hoạt, chẳng mấy chốc sẽ học được thôi!”

Lam Tố Hinh còn chưa kịp mở miệng trả lời, bà Diệp đã nói: “Được đấy, đượcđấy! Chiều thứ Sáu Tố Hinh chỉ học một môn thôi, Quảng Viễn, cháu đi đón con bé nhé!”

Lam Tố Hinh khẽ mỉm cười, không nói.

Chiều thứ Sáu, tiết trời rất xấu, mưa lất phất rơi, Lam Tố Hinh nghĩ chắcQuảng Viễn sẽ không đến đón cô, cô định đội mưa ra bến xe buýt, đợi xevề nhà.

Cô gặp Thẩm Mỹ Kỳ ở sân trường, cô ta đang cầm một chiếc ô màu xanh datrời xinh xắn. Lúc nhìn thấy Lam Tố Hinh, cô ta bước vội đến bên, che ôcho cô rồi thân thiện hỏi: “Về nhà phải không?”

Lam Tố Hinh mỉm cười, “Vâng, cô cũng tan làm rồi à?”

“Ừ, sao cô lại đội mưa thế này, người của Anh gia không đến đón cô sao?”

Lam Tố Hinh ngập ngừng giây lát rồi thành thực nói: “Thẩm tiểu thư, tôi không sống ở Anh gia nữa rồi!”

Thẩm Mỹ Kỳ hơi sững sờ rồi rất nhanh đã phản ứng lại được, “Anh Hạo Đông không cần cô nữa ư?”

“Đúng, anh ấy đã chấp nhận sự thực rằng Diệp U Đàm đã mất, không cần tôi đóng giả Diệp U Đàm ở bên cạnh anh ấy nữa.”

Thẩm Mỹ Kỳ hít một hơi thật sâu. “Cũng coi như tâm bệnh của anh ấy đã đượcchữa lành rồi. Vậy…anh ấy nhớ ra hôm đó đã xảy ra chuyện gì chưa?”

Lam Tố Hinh lắc đầu, Thẩm Mỹ Kỳ định hỏi tiếp thì bỗng nghe thấy phía trước có người gọi: “Tố Hinh!”

Lam Tố Hinh ngẩng đầu nhìn, thấy Quảng Viễn đang đi đến, tay trái cầm mộtchiếc ô đen thẫm, tay phải cầm một chiếc ô màu xanh hoa trắng. Cô nhậnra chiếc ô này, nó được treo ngay ngắn trên tường phòng cô, đó là di vật của Diệp U Đàm. Xem ra anh ta vừa từ Diệp gia đến đây, còn mang chiếc ô này đến cho cô.

Lam Tố Hinh gật đầu, mỉm cười, đang định cất tiếng chào hỏi thì Thẩm Mỹ Kỳđã kinh ngạc thốt lên: “Quảng Viễn, sao anh cũng quen biết Lam Tố Hinh?”

Cô ta không thể không kinh ngạc, một cô gái giống hệ Diệp U Đàm, lại cùnglúc quen biết hai người đàn ông có quan hệ mật thiết với Diệp U Đàm lúccòn sống, trên đời này có sự trùng hợp như vậy ư?

Lam Tố Hinh cũng rất kinh ngạc vì cô không ngờ Thẩm Mỹ Kỳ cũng quen QuảngViễn. Cô ta từng là bạn gái mới nhất của Anh Hạo Đông, tại sao cũng quen biết người yêu thầm bạn gái trước của anh chứ?

Quảng Viễn ngơ ngác: “Thẩm Mỹ Kỳ…Sao cô lại ở đây?”

“Sau khi tốt nghiệp, tôi xin vào trường này làm việc.” Thẩm Mỹ Kỳ trả lờiqua loa, sau đó nhìn anh ta chăm chú, hỏi: “Sao anh lại quen Lam TốHinh?”

Biểu cảm của Quảng Viễn không mấy tự nhiên, “Ừm, vì Tố Hinh là em họ của U Đàm.”

Thẩm Mỹ Kỳ nhướng mày, kinh ngạc nhìn Lam Tố Hinh, “Thật sao?”

Lam Tố Hinh khẽ gật đầu.

“Thật khiến người ta quá bất ngờ. Nhưng tôi vẫn không hiểu, cô là em họ củaDiệp U Đàm, vậy tại sao trước đây người nhà cô lại chịu để cô đến Anhgia an ủi Anh Hạo Đông chứ?”

Quảng Viễn không ngờ Thẩm Mỹ Kỳ lại biết nhiều như vậy, anh ta vô cùng kinh ngạc. “Tại sao cô biết?”

“Tôi vô tình nhìn thấy hồ sơ sinh viên của Lam Tố Hinh, trên giấy tờ nhậphọc của cô ấy đều có chữ ký của Anh phu nhân, lại thấy khuôn mặt cô ấyrất giống Diệp U Đàm, nên không khó để đoán ra điều này.”

“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, Tố Hinh không còn quan hệ gì vớiAnh gia nữa rồi, giờ cô ấy đang sống ở Diệp gia.” Quảng Viễn không muốngiải thích nhiều với Thẩm Mỹ Kỳ, nói xong, anh ta liền quay sang Lam TốHinh. “Tố Hinh, chúng ta mau đi thôi, anh đi taxi đến, người ta vẫn đang đợi bên ngoài, không được lâu đâu.”

Lam Tố Hinh mở chiếc ô hoa rồi tạm biệt Thẩm Mỹ Kỳ. Dường như Thẩm Mỹ Kỳđang suy nghĩ gì đó, đôi mắt sắc lẹm liếc nhìn họ rời đi.

Trên taxi, Lam Tố Hinh không kìm được, hỏi Quảng Viễn: “Sao anh lại quen Thẩm Mỹ Kỳ?”

“À, cô ấy là bạn thời đại học, bọn anh học cùng khóa nhưng không cùng khoa, bình thường ở trường cũng chỉ là quen biết, sau khi tốt nghiệp thìkhông gặp nhau nữa. Hôm nay gặp lại cô ấy thật là bất ngờ, không ngờ côấy lại làm việc ở trường em.”

Do dự một lát, cuối cùng Lam Tố Hinh vẫn hỏi: “Vậy anh có biết chuyện vìcô ấy mà Anh Hạo Đông mới muốn chia tay với Diệp U Đàm không?”

Mặt Quảng Viễn cứng đơ, trong đáy mắt chợt hiện lên nét đau khổ, dường nhưanh ta không muốn trả lời câu hỏi này. Trầm mặc hồi lâu, anh ta mới thấp giọng nói: “Anh biết, U Đàm từng nói với anh, vì thế vừa rồi, anh không muốn nói nhiều với Mỹ Kỳ.”

Lam Tố Hinh không nói nữa, hai người đều trầm mặc, nhìn ra khung cảnh đường phố đang lướt nhanh bên ngoài cửa sở, vội vàng như đời người cùng khổ.

2.

Cuối thu, mưa triền miên không dứt. Quảng Viễn vẫn chưa có cơ hội dạy Lam Tố Hinh tập xe, mà với thời tiết này, cô cũng không muốn đi xe đạp đi học, ngày ngày cô vẫn cầm chiếc ô hoa xanh nhỏ ra bến chờ xe buýt. Tuy chiếc ô là di vật của Diệp U Đàm nhưng cô lại không thấy sợ hãi hay mâu thuẫn đối với chuyện này, có thể là bởi cô đã từng diễn vai Diệp U Đàm. Tráilại, cô còn rất thích chiếc ô này, sau khi đến trường, nhất định phảitìm chỗ thoáng gió để hong khô rồi mới cẩn thận gấp lại.

Một hôm, một bạn nữ hỏi mượn chiếc ô của cô, nói là chỉ đi đến bưu điện ởđường bên cạnh, gửi bức thư rồi sẽ quay lại ngay, nhưng lúc quay về,khuôn mặt cô bạn đó đầy vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, Tố Hinh, mình khôngcẩn thận làm mất chiếc ô rồi, mình sẽ mua chiếc khác đền cho bạn, thậtsự rất xin lỗi!”

“Cái gì? Sao cậu lại làm mất?”

Cô bạn đó nói lúc vào bưu điện đã dựng chiếc ô vào thùng đựng ô ngoài cửa, đến lúc ra ngoài thì phát hiện chiếc ô đã không cánh mà bay, chắc người nào đó tiện tay cầm đi rồi.

Lam Tố Hinh chau mày hồi lâu, không đòi cô bạn phải đền một chiếc ô mới màchạy ngay ra bưu điện đó, trong lòng ôm một tia hy vọng, không ngừng hỏi nhân viên ở đó có nhìn thấy ai cầm chiếc ô hoa màu xanh không? Đương là là chẳng có ai để mắt đến chuyện vụn vặt này.

Từ bưu điện đi ra, Lam Tố Hinh không quay về trường, cô đột nhiên chạyquanh gần nửa thành phố, tìm mua bằng được một chiếc ô giống như vậy. Cô sợ nếu biết chuyện cô làm mất chiếc ô của Diệp U Đàm thì chắc chắn bàDiệp sẽ rất buồn, nhưng cô đi đến đau nhừ cả bàn chân mà chẳng nơi nàobán. Sắc trời dần tối, cuối cùng cô đành buồn bã ngồi xe buýt quay vềDiệp gia.

Ở dưới lầu nhà họ Diệp, Lam Tố Hinh bất ngờ nhìn thấy chiếc xe màu đenquen thuộc. Đó là xe của Anh gia, vừa nhìn cô đã nhận ran gay.

Từ khi rời khỏi Anh gia, Lam Tố Hinh không gặp bất cứ ai nhà học Anh nữa.Giờ đột nhiên nhìn thấy xe của Anh gia đỗ ở đây, cô vừa vui mừng vừakinh ngạc. Là ai đến nhỉ? Anh Hạo Đông sao? Sao anh lại đến chỗ này? Anh lại nhớ Diệp U Đàm chăng? Nhưng nếu ông bà Diệp nhìn thấy thì anh sẽgặp họa lớn mất.

Cô đang do dự xem có nên đi đến chào hỏi không thì chợt thấy cửa sổ xe hạxuống. A Thái thò đầu ra, lịch sự chào: “Lam tiểu thư!”

Lam Tố Hinh đi qua đó, liếc nhìn vào trong xe. Kỳ thật, A Thái tự lái xe đến đây sao? Cô liền hỏi: “A Thái, sao ông lại ở đây?”

“Nhị thiếu gia vừa mới lên trên rồi!”

Lam Tố Hinh nghe thấy vậy thì sửng sờ, đúng là Anh Hạo Đông đến, còn lênlầu rồi sao? Anh đến Diệp gia làm gì nhỉ? Ông bà Diệp nhất định sẽ lạiđuổi đánh anh. Nhớ lại cái tát lần trước của bà Diệp, trái tim cô bấtgiác đập rộn lên. Không nói chuyện với A Thái nữa, cô vội vàng chạy lênnhà. Đứng chờ thang máy, nhìn đến hiển thị đang chầm chậm giảm xuốngtừng tầng, trái tim cô nóng như có lửa đốt.

Cuối cùng cũng lên đến tầng này, hành lang vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng quát tháo của bà Diệp như Lam Tố Hinh dự đoán. Cánh cửa nhà họ Diệp đang mở, lẽ nào Anh Hạo Đông được phép vào nhà rồi? Không phải vậy chứ? Cô lo lắng chạy như bay vào trong nhà, nhìn thấy bà Diệp đang dựng một chiếc ô ở góc phòng khách.

Lam Tố Hinh sững người, đây chẳng phải là chiếc ô hoa mà bạn cô làm mất sao? Sao nó lại ở trong tay bà Diệp?

Cô chưa kịp hỏi thì bà Diệp đã quay lại, nhìn thấy cô đang đứng ở cửa,liền cười, nói: “Tố Hinh à, cháu chơi trò trốn tìm với dì phải không? Ấn chuông rồi đến lúc đi ra mở cửa thì chỉ nhìn thấy chiếc ô này treo trên tay nắm cửa, không thấy người đâu. Cháu định hù dì chứ gì, nghịch ngợmquá đấy!”

Những lời bà Diệp nói khiến Lam Tố Hinh nhất thời không hiểu. Ngớ người hồilâu mới phản ứng lại được, cô chạy vội ra ngoài, được mấy bước lại quayvào nhà, phi đến bên cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe màu đen dưới lầu đangchầm chậm rời đi, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng xe qua lại như mắc cửitrên đường rồi biến mất sau ngã rẽ.

“Cháu sao vậy? Cứ chạy qua chạy lại nhìn gi thế?” Bà Diệp tò mò hỏi.

Lam Tố Hinh ậm ờ đáp: “Không có gì ạ!...Dì ơi, cháu đi tắm trước đây!”

Trong phòng tắm, cô đờ đẫn hồi lâu, rõ ràng là Anh Hạo Đông đã đem trả lạichiếc ô nhưng cô vẫn không hiểu, tại sao chiếc ô này lại ở trong tayanh? Cô vội vàng chạy đến lầu nhưng không gặp được anh, chắc anh đã đithang mấy khác hoặc đi cầu thang bộ xuống dưới.

Lỡ mất một diệp tốt, Lam Tố Hinh buông tiếng thở dài, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại dấy lên cảm giác đáng tiếc vô hạn.

Anh Hạo Đông vô tình nhìn thấy chiếc ô quen thuộc lướt qua bên ngoài cửaxe. Chiếc ô màu xanh da trời nhàn nhạt, điểm xuyết những cánh hoa li timàu trắng sữa. Cơ thể anh bỗng chấn động, anh vội nói: “A Thái, dừngxe!”

A Thái không hiểu, vội đạp chân phanh. Chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, AnhHạo Đông đã vội vàng mở cửa, lao ra ngoài, gấp gáp đuổi theo người đangcầm chiếc ô kia.

Đó là một người đàn ông trung niên thấp bé, miệng phì phèo điếu thuốc,nhìn thấy Anh Hạo Đông với vẻ mặt kỳ quặt đứng chắn trước mặt, liền gắt: “Làm gì vậy?”

“Tiên sinh, ô của ông…” Anh Hạo Đông không biết phải nói thế nào, anh nhớDiệp U Đàm từng có một chiếc ô hoa giống thế này nên vừa nhìn thấy, liền vô thức đuổi theo. Nhưng khi nhìn rõ người che ô, anh bỗng hoàn hồn,nói được nửa câu, không nói tiếp được nữa.

Người đàn ông kia nghe thấy câu nói lấp lửng của anh, mặt đanh lại, nói: “Ô của tôi thì sao?”

“Không có gì!” Anh Hạo Đông buồn bã, đứng tránh sang một bên nhường đường. “Xin lỗi, làm phiền ông rồi!”

Người đàn ông đó bước thật nhanh, Anh Hạo Đông nhìn chiếc ô dần khuất xa, đột nhiên lại đuổi theo: “Tiên sinh…”

Người đàn ông kia lại bị anh đứng chặn trước mặt, mặt mũi đỏ gay, ông ta quát: “Này, rốt cuộc cậu muốn gì?”

“Tiên sinh, tôi…muốn mua chiếc ô này của ông, được không?”

“Anh muốn mua ô của tôi?”

Người đàn ông đó ngơ ngác, không tin vào tai mình, nhìn Anh Hạo Đông với ánhmắt kỳ lạ. Anh vội rút ra tờ một trăm tệ, khẩn thiết nói: “Xin ông báncho tôi, cảm ơn ông!”

Người đàn ông đó nhìn Anh Hạo Đông rồi lại nhìn tờ một trăm tệ trong tay anh, sau khi ngơ ngác một hồi, liền giật lấy tờ tiền, nhét chiếc ô vào tayanh: “Bán, bán, bán, bán cho cậu đấy!”

Sau đó, ông ta liền chạy biến đi như một làn khói, như sợ nếu đi chậm quá, Anh Hạo Đông sẽ hối hận mà đòi lại tiền.

Anh Hạo Đông cầm chiếc ô, chầm chậm đi về phía chiếc ô tô dừng bên vệđường, chưa được mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, trên cán ô có khắc ba chữ tiếng Anh nho nhỏ: YYT. Đó là chữ viết tắt phiên âm họ tên của Diệp U Đàm Lam Tố Hinh. Chiếc ô này không phải chỉ là một chiếc ô bìnhthường giống hệt chiếc ô hoa của Diệp U Đàm mà nó chính là chiếc ô củacô ấy. Kỳ lạ thật, tạo sao nó lại nằm trong tay người đàn ông kia?

Anh Hạo Đông nhớ lại bộ dáng mất tự nhiên của ông ta khi anh hỏi về chiếc ô và hành động ông ta giật lấy tờ tiền khi anh ngỏ ý muốn mua chiếc ô,bỗng nhiên hiểu ra chắc ông ta đã tiện tay cầm chiếc ô này ở đâu đó.

A Thái lái xe đến bên anh, mở cửa xe cho anh, nói: “Nhị thiếu gia, maulên xe đi, đã hẹn với bác sĩ Trần đúng ba giờ có mặt rồi!”

Gần đây, Anh Hạo Đông đang được một vị bác sĩ họ Trần điều trị tâm lý, đólà người mà bác sĩ Uông giới thiệu. Sức khỏe của anh dần hồi phục, tríóc cũng không còn hỗn loạn như trước, chỉ cần điều trị tâm lý nữa là ổn. Do vậy, Anh phu nhân lập tức liên hệ với vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng đó.

Nhưng Anh Hạo Đông mới đến gặp bác sĩ đó một lần đã không chịu đến nữa. Lầnđó, anh cảm thấy vô cùng tồi tệ, bác sĩ bảo anh nằm xuống sofa, thả lỏng tinh thần, nằm chưa được bao lâu, đầu anh đã đau dữ dội, như bị ngườita dùng búa đập vậy. Chẳng mấy chốc, anh rơi vào trạng thái hôn mê, lúctỉnh lại, thấy đang nằm trong phòng mình, đầu óc vẫn choáng váng. Anhkhông biết tại sao lại như vậy nhưng phản xạ mách bảo anh không nên đếnchỗ bác sĩ đó nữa.

Anh Hạo Đông không biết sự đau đớn đó bắt nguồn từ việc tiến hành thôi miên trị liệu. Ông ta muốn thông qua phương pháp này để tìm lại ký ức đã mất của anh, sau đó sẽ dần gỡ bỏ nút thắt trong lòng anh. Nhưng việc trịliệu đã thất bại, vừa chạm vào ký ức là Anh Hạo Đông liền cảm thấy đauđầu dữ dội, cuối cùng chưa nói được gì đã hôn mê.

Bác sĩ Uông liền giới thiệu cho Anh gia một vị bác sĩ tâm lý khác, họ Trần. Phương pháp trị liệu của ông ấy rất thích hợp với Anh Hạo Đông. Mỗituần trị liệu ba lần. Anh Hạo Đông đã tới hai tuần rồi. Thật may mắn làphương pháp này cũng có chút hiệu quả, giờ anh không còn khép mình nhưtrước nữa. Anh phu nhân cảm thấy rất vui mừng.

Sau khi trị liệu xong, anh cầm chiếc ô, vuốt ve rất lâu, sau đó bảo A Tháilái xe đến nhà họ Diệp. Anh nghĩ chắc lúc bà Diệp cầm chiếc ô này rangoài đã không cẩn thận để mất, nhất định bà ấy đang rất buồn, dù gì đócũng là di vật của Diệp U Đàm. Tuy Anh Hạo Đông rất muốn giữ lại chiếc ô này nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định trả nó về.

Lặng lẽ treo chiếc ô lên tay nắm cửa, sau khi ấn chuông nhà Diệp gia, AnhHạo Đông quay người, bước nhanh về phía cầu thang bộ, anh biết bà Diệpkhông muốn nhìn thấy anh.

Tìm lại được chiếc ô, Lam Tố Hinh càng yêu quý nó, không tùy tiện cho người khác mượn nữa.

Tiết trời vào cuối thu đầu đông, không khí càng lúc càng lạnh. Lúc Lam TốHinh chạy trốn khỏi nhà bố dượng, trong túi hành lý chẳng nhét được mấybộ quần áo ấm. Chủ nhật, bà Diệp đưa cô đi trung tâm thương mại mua sắmquần áo. Bà bất chập sự can ngăn của Lam Tố Hinh, bà Diệp mua cho cô đủcác loại quần áo ấm thời thượng.

Lúc từ trung tâm thương mại đi ra, ngoài trời mưa lớn, Lam Tố Hinh bảo bàDiệp đứng đợi trước cửa, còn cô che ô, ra đường đón taxi.

Trời mưa nên rất khó gọi taxi, hầu như chiếc nào đi qua cũng có người. LamTố Hinh cẩn thận nhìn vào từng chiếc taxi, đột nhiên như có giác quanthứ sau, vừa quay lại liền nhìn thấy Anh Hạo Đông đang đứng trước cửakính lớn của toà nhà bên kia đường, nhìn cô chăm chú.

Mưa mịt mùng dày đặc giăng khắp đất trời, họ bị mưa ngăn cách ở hai đầuđường. Dòng xe qua lại, khuôn mặt đối diện thoắt ẩn thoắt hiện trong màn mưa và khói xe, tựa như ảo ảnh, Lam Tố Hinh vừa nhìn đã nhận ran gay đó là Anh Hạo Đông, khoác trên mình chiếc áo màu nâu sẫm, anh yên lặngđứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

Mưa vẫn rơi lộp bộp trên chiếc ô, giống tiếng trống gõ dồn, trái tim củaLam Tố Hinh cũng đập thình thịch. Cố trấn tĩnh, cô gật đầu chào anh, khẽ nở nụ cười. Cô từng làm giúp việc trong nhà Anh gia, anh là chủ nhân cũ của cô, lúc gặp nhau, chào hỏi là phép lịch sự tối thiểu. Không đúngsao?

Từ phía xa, Anh Hạo Đông cũng khẽ gật đầu chào cô. Sau đó, Lam Tố Hinhthấy từ chiếc ô tô đen láng đỗ trước cửa tòa nhà không xa, A Thái cầmmột chiếc ô lớn, ra ngoài đón anh. Sau khi nhìn cô thêm lần nữa, anh lên xe, rời đi.

Lam Tố Hinh hoàn toàn quên mất chuyện gọi taxi, ngơ ngác đứng nhìn theobóng chiếc xe đi xa dần rồi mất hút nơi cuối con đường. Cảm giác buồn bã như vừa mất đi thứ gì đó chầm chậm dâng lên tự đáy lòng. Đội nhiênchiếc xe quen thuộc ấy quay lại, đi gần về phía cô. Giữa con đường cómột hàng rào phân cách hai làn đường nên xe của anh phải vòng lại. Chắcthấy cô khổ sở đứng đón xe trong mưa gió nên anh muốn tiễn cô một đoạnchăng?

Nhưng còn bà Diệp? Nhìn chiếc xe sắp tiến đến gần, Lam Tố Hinh ra sức xua tay rồi chỉ về phía sau, ra hiệu cho họ đừng dừng xe. Có lẽ họ cũng đã nhìn thấy bà Diệp đang đứng trước cửa trung tâm thương mại, chiếc xe chạychậm hẳn nhưng không dừng lại, từ từ đi lướt qua cô. Cửa sổ xe hạ xuốngmột nửa, khuôn mặt trắng xanh của Anh Hạo Đông hiện ra. Ánh mắt anh nhìn cô mơ hồ, cảm xúc vô cùng hoang mang.

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong một khắc, chiếc xe đi lướt qua cô rồi rời đi.Lam Tố Hinh nhìn chiếc xe đi xa, vẻ buồn bã, mất mát trong lòng càngnặng nề hơn.

Lam Tố Hinh tiếp tục đội mưa, đứng bên đường gọi xe, chẳng mấy chốc có mộtchiếc xe dừng ngay bên cạnh cô, một người đàn ông trung niên thò đầu rahỏi: “Xin hỏi, cô là Lam tiểu thư phải không?”

“Vâng, ông là…” Lam Tố Hinh không quen người này.

“Tôi là nhân viên phục vụ cho Anh thị, nhị thiếu gia bảo tôi đến đưa cô về,trờ mưa ở chỗ này rất khó gọi được xe. Cô mời bà Diệp lên xe đi, cô cứbảo bà ấy tôi là bố của bạn cô, thuận đường đưa cô về một đoạn.”

Anh Hạo Đông đã sắp xếp cẩn thận như vậy, Lam Tố Hinh không muốn từ chối,cô gọi bà Diệp cùng lên xe. Bà ấy tin người đàn ông trung niên này là bố của bạn cô, cả đoạn đường không ngớt nói lời cảm ơn, còn muốn mời ônglên nhà ngồi uống nước, nhưng ông khách sáo từ chối rồi rời đi.

Lúc lên lầu, bà Diệp hỏi: “Bố của bạn cháu thật tốt, nhưng bạn ấy là nam hay nữ vậy?”

Lam Tố Hinh đành nói dối: “Dì yên tâm, là bạn nữ.”

Bà Diệp hài lòng gật đầu, không nói thêm nữa. Lam Tố Hinh quay về phòng,đặt các túi lớn nhỏ xuống giường rồi nhìn chiếc ô hoa đến thất thần. Côđoán ở một khoảng cách như vậy, trong màn mưa dày đặc, Anh Hạo Đông nhìn thấy cô, nhất định là vì chiếc ô này. Giây phút đó, anh cho rằng mìnhđã nhìn thấy Diệp U Đàm phải không?

3.

Mưa liên miên nhiều ngày, đường phố giống như thế giới của những chiếc ô.Anh Hạo Đông bước ra từ tòa nhà đối diện, ngẩng lên nhìn, cả con phố dày đặc các loại ô sặc sỡ sắc màu, trong thể giới đó, có chiếc ô hoa xanhquen thuộc, vừa nhìn anh đã nhận ra ngay.

Màu xanh mát lành xen lẫn màu trắng tinh khiết, hai gam màu vô cùng đơngiản và thanh nhã như vậy. Cô cầm ô đứng giữa dòng xe qua lại, giống như đóa phù dung tươi đẹp.

Anh Hạo Đông sửng sờ, bờ môi run rẩy, một cái tên đang muốn bật ra khỏimiệng nhưng anh bỗng tỉnh ngộ. Đó không phải là cô ấy, chỉ là ngườigiống cô ấy mà thôi. Nhưng anh vẫn không thể tự chủ, lặng yên đứng nhìncô cách cả con đường. Hình như cô cũng đã phát hiện ra, quay đầu nhìnanh, lịch sự gật đầu, mỉm cười.

Nhìn cô cười càng giống cô ấy. Anh Hạo Đông bỗng thấy không thể nào nhìntiếp được nữa, vội vàng lên xe, nghĩ sao lại bảo A Thái quay lại. Côkhông bắt được xe, anh muốn đưa cô đi một đoạn đường nhưng không ngờ bàDiệp cũng ở đấy, anh lại phải rời đi.

Khi đi lướt qua Lam Tố Hinh, Anh Hạo Đông không kìm được, hạ kính cửa xe,nhìn cô thêm lần nữa. Giây phút đó, anh đột nhiên không xác định đượcngười mà mình nhìn thấy kia rốt cuộc là ai? Là Lam Tố Hinh hay Diệp UĐàm? Trong màn mưa mông lung, dường như Lam Tố Hinh chính là Diệp UĐàm…Đầu anh đột nhiên đau dữ dội, anh cắn môi, kìm nén cơn đau đớn bủavậy.

Về đến nhà, Anh Hạo Đông lên thẳng phòng. Cuối thu, mưa âm u, ánh mặt trời cũng vô cùng u ám, trong phòng không bật đèn, mọi đồ vật chỉ hiện lênlờ mờ. Anh bước vào phòng ngủ, kéo rèm cửa, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Anh cuộn người ngồi ở đầu giường, nhắm chặt mắt, ép bản thân mìnhhồi tưởng lại những sự việc anh đã lãng quên.

Nhưng rốt cuộc anh vẫn không nhớ nổi, bất luận thế nào, anh cũng không thểnhớ ra. Nỗi đau đớn tựa những chiếc răng cưa không ngừng cứa vào não bộ, khiến toàn thân anh toát đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng, anh mệt mỏi thiếpđi. Tron giấc mơ, khuôn mặt đau đớn của Diệp U Đàm hiện lên, yếu ớt gọikhẽ: “Hạo Đông…”

Anh Hạo Đông ngủ được khoảng nửa tiếng, có người khẽ gõ cửa phòng, sau đó, A Thái nhẹ nhàng bước vào. Thấy anh nằm cuộn tròn ở đầu giường, bước chân của anh ta càng khẽ khàng.

Anh Hạo Đông thấm mệt mà ngủ thiếp đi, chăn cũng không đắp. Tuy trong phòng có bật điều hòa nhưng cũng không thể chủ quan, ngủ không đắp chăn vẫncó thể bị cảm, huống hồ sức khỏe của anh chưa bình phục hẳn. Anh Duy Hạvội bước đến bên giường, khẽ chỉnh cho người anh duỗi thẳng rồi cẩn thận đắp chăn cho anh.

Anh Hạo Đông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khi ngủ say, lăn qua lăn lại, chiếc áo sơ mi bất giác bị cuốn lên hơn nửa, để lộ mảng da xanh xao nơi thắt lưng. Khi Anh Duy Hạ chỉnh cho người anh duỗi thẳng, chiếc áo sơmi bị cuốn lên cao hơn, trên bụng xuất hiện một vết sẹo đỏ, nhăn nhúm,rất chói mắt, đó là vết sẹo do vết thương trí mạng kia để lại.

Giống như bị lửa nung, cánh tay Anh Duy Hạ run rẩy. Sau khi đắp chăn cho AnhHạo Đông xong, anh ta xoay người, đi ra khỏi phòng. Lặng lẽ đứng trướccửa sổ kính sát sàn trong phòng khách, anh ta châm thuốc, rít một hơi.Khói thuốc nhàn nhạt lượn lờ quanh phòng, mùi vị đắng chat mà cay sè hòa quyện.

Những tia nắng cuối ngày bên ngoài cửa sổ càng lúc càng nhạt, màn đêm nhưnước thủy triều dần bao trùm vạn vật, che khuất ánh sáng của bầu trời,xóa mờ tất cả.

Quần áo mới mua rất vừa vặn nhưng sau đó một tuần, Lam Tố Hinh mới phát hiện có một chiếc quần dài bị người bán hàng đưa nhầm kích cỡ. Chiếc quầnrất rộn, không thể mặc được, may mà cô vẫn chưa cắt mác. Lam Tố Hinhquyết định cuối tuần sẽ đem nó đến trung tâm thương mại để đổi.

Hôm đó, đổi quần xong, bước ra ngoài, cô vô thức nhìn sang tòa nhà đối diện bên kia đường. Lần trước, cô đã gặp Anh Hạo Đông ở đó.

Tất nhiên là chẳng thấy bóng dáng anh, làm gì có chuyện trùng hợp như thếmột lần nữa kia chứ! Cô thu lại ánh nhìn, đang chuẩn bị rời đi, độtnhiên phát hiện chiếc xe màu đen quen thuộc đang đỗ trước cửa tòa nhàđối diện. Trái tim cô khẽ rung lên, là xe của Anh gia ư? Trong thànhphố, kiểu xe này không hẳn lả độc nhất vô nhị, cách quá xa nên cô khôngnhìn rõ biển số xe, có đúng hay không, nhất thời không biết rõ được. Dodự một lát, cô quyến định sang bên kia đường.

Giữa đường có hàng rào phân cách, cô buộc phải đi bộ hơn một trăm mét, đếnlàn đường dành cho người đi bộ, mới có thể băng qua đường. Lát nửa muốnquay về Diệp gia, cô phải vòng lại trạm xe buýt bên đường để đợi xe. Mưa cứ rơi rồi tạnh, tạnh rồi lại rơi suốt bao ngày qua, đường đọng nước,rất bẩn, nhưng cô lại không hề cảm thấy phiền, chỉ vì cô rất muốn biếtchiếc xe kia có phải là xe của Anh gia không.

Khi Lam Tố Hinh đến được tòa nhà đó, gấu quần và tất của cô đã ướt nướcmưa, nhưng bù lại cô cũng biết được chiếc xe đó chính là xe của Anh gia, biển số xe quen thuộc sao cô có thể quên được chứ!

Anh Hạo Đông có trong xe không? Chắc là không đâu nhỉ? Nhìn dáng vẻ của AThái thì chắc ông ấy đang đợi anh. Vậy anh đang ở trong tòa nhà này? Lam Tố Hinh không kìm được, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, đây là một tòa nhà vănphòng cao hơn mười tầng, mỗi tầng đều treo một biển hiệu với đủ kiểudáng và sắc màu khác nhau. Cô tỉ mỉ đọc từng tấm biển, đến tấm biển củamột phòng khám bác sĩ tâm lý thì dừng lại, cô nghĩ cô biết Anh Hạo Đôngđang ở đâu rồi.

Gập ô lại, đi vào trong tòa nhà, Lam Tố Hinh cẩn thận xem xét tấm bản đồ ởtầng trệt, phòng khám của bác sĩ tâm lý Trần Diệc Trì ở tầng mười. Cùngmột nhóm người đi vào trong thang máy, cô ấn nút chỉ tầng mười.

Thang máy chầm chậm đi lên từng tầng, trái tim của Lam Tố Hinh cũng như mấtđi trọng lượng, từ từ bay lên. Thang máy dừng lại ở tầng mười, cửa vừamở, cô liền trông thấy quầy lễ tân của phòng khám tâm lý Trần Diệc Trì,nhưng lại do dự chưa bước ra. Chưa thang máy kêu “Ting” một tiếng, dầnkhép lại, cô hoang mang không để mặc thang máy đi lên. Thẳng đến tầngtrên cùng, cô như người mộng dụ, rời khỏi thang máy. Tầng trên cùng làphòng ăn, chủ yếu phục vụ nhân viên làm việc của tòa nhà này, đươngnhiên thỉnh thoảng cũng có khách vãng lai. Tìm một ghế trống, cô gọi một cốc trà chanh nóng. Cầm chiếc cốc, nhấp từng ngụm nhỏ, lúc này, Lam TốHinh mới dần bình tĩnh trở lại.

Sau khi uống hết cốc nước chanh, Lam Tố Hinh quyết định đi thang máy xuốngtầng trệt, rời đi. Cô vốn không nên vào đây, cô làm làm gì chứ? Anh HạoĐông có ở đây hay không thì liên quan gì đến cô? Cô chẳng qua chỉ từnglà người giúp việc ở Anh gia mà thôi, bây giờ cũng đã kết thúc nhiệm vụrồi. Anh ở đâu, làm gì đã chẳng còn là chuyện cô cần quan tâm nữa, vìsao cô vẫn còn nhớ nhung anh kia chứ?

Lam Tố Hinh bước vào thang máy, dứt khoát ấn vần nút xuống tầng trệt. Thang máy chầm chậm đi xuống, hết dừng lại di chuyển, từ các tầng lần lượt có người đi vào rồi đi ra. Khi đến tầng mười, “ting” một tiếng, thang máydừng lại, cửa vừa mở, cô ngước mắt nhìn, nhất thời sững sờ, Anh Hạo Đông đang đứng trước mặt cô. Sắc mặt anh tái xanh, ánh mắt mông lung, mơmàng như có một lớp sương dày bao phủ, nhìn dáng vẻ anh tiều tụy nhưngcũng rất cảm động lòng người. Nhìn thấy cô, anh cũng sững sờ.

Sau khi rời khỏi Anh gia, nếu không tính đến cuộc gặp thoáng qua hôm mưagió mịt mùng đó thì lần này là lần đầu họ gặp lại nhau từ sau khi từbiệt. Anh đứng cách cô chỉ trong gang tấc, lông mày đen, đôi mắt sâuthẳm và mái tóc màu nâu nhạt của anh hắt bóng dưới ánh sáng đèn vàngvọt, rực rỡ đến chói mắt, giây phút đó, cô ngỡ mình đã nhìn lầm.