Chương 3: Em có biết hắn ta là người như thế nào không? (1/2)

Lam Tố Hinh nghe mà ngạc nhiên, mở to mắt, vài câu nói của A Thái đã pháchọa cả một bức tranh đẫm máu. Giữa Diệp U Đàm và Anh Hạo Đông rốt cuộcđã xảy ra chuyện khủng khiếp gì? Cô vẫn luôn nghĩ rằng họ rất yêu nhau,chẳng lẽ suy đoán với hiện thực lại khác nhau đến vậy?

1.

Bà Chu đã làm xong thủ tục chuyển trường cho Lam Tố Hinh, đây là tuần đầu tiên cô học ở trường mới.

Lúc ăn sáng, Anh Hạo Đông nhìn chiếc ba lô mà Lam Tố Hinh đeo, đột nhiênnhớ ra: “Mẹ, con cũng phải đi học lại, con còn chưa tốt nghiệp đại họcmà.”

Anh phu nhân dịu giọng nói: “Hạo Đông, con quên rồi sao? Vì con không đượckhỏe nên phải tạm thời nghỉ học. Sang năm khỏe con hẵng nói tiếp nhé!”

“Con nghỉ học rồi ư?”

“Đúng vậy, con bị bệnh nên tạm thời không thể đi học được.”

Anh Hạo Đông bối rối, mày nhíu chặt, ngẫm nghĩ hồi lâu, không nói tiếp nữa.

Vài ngày sau khi Lam Tố Hinh đi học ở trường mới, bà Chu quan tâm hỏi hanxem cô có thích ứng được không. Cô gật đầu, nói không có vấn đề gì. Saukhi trải qua những tháng ngày lang thang ngoài đường, giờ không còn phải lo lắng tới chuyện ăn ở, đi lại, cô còn gì không thể thích ứng đượcđây? Chuyện vốn khó thích ứng nhất thì Anh Hạo Đông cũng không đòi hỏi,cô cảm thấy mình quả thực rất may mắn.

Hôm nay, sau khi tan học về, Lam Tố Hinh lại bắt gặp Anh Duy Hạ ở trongphòng của Anh Hạo Đông trên tầng hai. Tuy anh ta không sống ở vịnh NgânSa nhưng vẫn thường xuyên đến đây. Bởi Anh phu nhân là người phê duyệtnhững quyết sách cao nhất của công ty Anh thị, vì bệnh tình của Hạo Đông nên bà hiếm khi đích thân đến công ty xử lý công việc, nhưng vẫn có một số văn kiện quan trọng cần đến chữ ký của bà, do đó cứ cách vài bangày, anh ta lại đến đưa văn kiện cho mẹ mình ký. Mỗi lần đến, anh tađều lên thăm Anh Hạo Đông, có vẻ anh ta rất quan tâm đến người em trainày.

Vì câu lỡ lời kia của Anh phu nhân mà Lam Tố Hinh luôn cảm thấy tò mò,ngầm so sánh tướng mạo của hai anh em họ. Đường nét khuôn mặt của họ vẫn có điểm giống nhau, ví dụ sống mũi cao thẳng, cặp mắt sâu thẳm, nhưngngũ quan của Anh Hạo Đông thanh tú hơn một chút, rõ ràng những nét đó là được thừa kế từ Anh phu nhân. Còn khuôn mặt của Anh Duy Hạ lại không có nét nào giống Anh phu nhân, xem chừng họ quả nhiên không phải là anh em cùng một mẹ sinh ra.

Thấy Lam Tố Hinh đã về, Anh Duy Hạ đứng dậy cáo từ, cô khách khí mở cửa,tiễn anh ta. Lúc đi qua, anh ta vô cùng lịch sự nói: “Hạo Đông có vẻ đãkhá hơn rất nhiều. Nghe mẹ tôi nói đó đều là nhờ công của cô, cảm ơn cô, Lam tiểu thư.”

Lam Tố Hinh hơi cúi người. “Không cần khách khí, đây là việc mà tôi nên làm.”

Những ngày này, Anh Hạo Đông thực sự đã khá hơn rất nhiều. Sức khỏe của anhđã phục hồi được phần nào, khuôn mặt vốn xanh xao, gầy gò đã có vẻ đầyđặn hơn, làn da trắng hồng. Anh không còn ngày ngày buồn rầu, ở lì trong phòng nữa mà thường xuyên ra ngoài vận động. Tuy ký ức vẫn rất hỗnloạn, ánh mắt thỉnh thoảng hoang mang mơ màng, nhưng chỉ cần nhìn thìbất cứ ai không biết chuyện cũng không thể nhận ra anh là một ngườibệnh, sẽ chỉ nhìn anh là một đứa trẻ lớn xác, thích yên tĩnh và khôngthích nói chuyện.

Anh Duy Hạ cứ cách mấy ngày lại đến thăm anh một lần nên anh ta luôn cảmthấy anh “khá lên rất nhanh”. Anh phu nhân mỉm cười, nói: “Đúng vậy, gần đây Hạo Đông khá lên từng ngày, nhờ cả vào Lam Tố Hinh đấy!”

“Mẹ, sức khỏe của Hạo Đông đã khá lên rất nhiều rồi, còn ký ức có chuyển biến gì không?”

“Ký ức của nó vẫn rất hỗn loạn nhưng không sao cả, chỉ cần sức khỏe khá lên là được.”

Sức khóe của con trai dần khá lên, Anh phu nhân rất vui mừng. Anh có thểnhớ lại chuyện của quá khứ hay không, bà cũng chẳng để ý. Trái lại, bàcòn hy vọng anh sẽ vĩnh viễn quên đi một số chuyện, như vậy sẽ tốt hơn.

Anh Duy Hạ không nhắc đến chuyện này nữa, quay đầu nhìn bà Chu đang ở bêncạnh, cười nói: “Lần này đều nhờ vào công của bà Chu, bà đã tìm thấy Lam Tố Hinh.”

bà Chu mỉm cười: “Cũng là trùng hợp thôi ạ! Chiếc nhẫn đó của phu nhân vốn đã phải lấy đi từ lâu rồi nhưng vì bận việc nên lùi lại hai ngày. Chính hôm đó, tôi đã gặp được Lam Tố Hinh ở cửa tiệm trang sức. Nếu đúng hẹnthì đã không gặp được cô ấy!”

Anh Duy Hạ suy nghĩ gì đó: “Thật là khéo trùng hợp!”

Bà Chu nhớ ra. “Đúng rồi, Duy Hạ, tối cậu có ở lại đây ăn cơm không? Tôi bảo đầu bếp làm mấy món mà cậu thích.”

“Không cần đâu bà Chu, tôi hẹn San San rồi, lát nữa tôi sẽ đi đón cô ấy.” Đưatay lên nhìn đồng hồ, Anh Duy Hạ đứng dậy cáo từ. “Mẹ, vậy con đi trướcđây!”

“Đi đi, lái xe cẩn thận!”

“Con biết rồi, cảm ơn mẹ!”

Lúc Anh Duy Hạ rời khỏi biệt thự ở vịnh Ngân Sa, điện thoại của anh ta đổchuông. Nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy, lông mày anh ta bất giácnhíu chặt. Anh ta không nghe, để mặc nó reo vang đến lúc tự động ngắtmáy. Lát sau, điện thoại lại đổ chuông, anh ta cầm lên xem, lần này thìnhận máy. “San San, anh sắp đến rồi…Em đặt xong chỗ chưa? Được, anh sẽđến đó ngay…Hôm nay chúng ta sẽ ăn thử ở nhà hàng mới xem sao…”

Dường như vô cùng mệt mỏi, Anh Duy Hạ đưa tay lên day ấn đường, khuôn mặt đầy vẻ chán nản, mệt mỏi, nhưng giọng nói vẫn hết sức nhiệt tình: “Được, em nói đi đâu thì đi đó, anh nghe theo em.”

Kẻ từ sau hôm bật khóc trước mặt Anh Hạo Đông, mỗi lần gặp anh, Lam TốHinh đều cảm thấy có chút mất tự nhiên. Anh cũng luôn chăm chú ngắm nhìn cô, giống như đang nghiên cứu khiến cô càng lúng túng. Ở bên cạnh anh,cô cũng không biết nên nói gì, liền vơ tạm một cuốn tạp chí ảnh, lậtxem.

Hai người ngồi đối diện nhau trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng soànsoạt khẽ vang lên mỗi khi cô lật giở cuốn tạp chí. Hồi lâu sau, Anh HạoĐông khẽ nói: “U Đàm, có phải vì chuyện của Mỹ Kỳ mà em vẫn giận anhkhông? Anh bảo đảm, sau này anh sẽ không qua lại với cô ấy nữa, em đừnggiận anh, được không?”

Lam Tố Hinh đờ đẫn, Mỹ Kỳ là ai? Cô không biết nhưng qua câu nói của anh,cô đoán ra được một số việc, có lẽ trước đây, Diệp U Đàm đã từng vì côgái có tên Mỹ Kỳ này mà làm loạn, gây khó dễ với Anh Hạo Đông. Cô ngẫmnghĩ giây lát rồi nói: “Đúng vậy, em vẫn đang tức giận, đợi em hết giậnrồi sẽ tha thứ cho anh.”

Đôi mắt lập tức sáng lên khiến khuôn mặt anh rạng rỡ, tươi tắn hẳn lên,trông anh vô cùng hấp dẫn. Sức khỏe càng ngày càng tốt lên khiến anhcũng càng lúc càng đẹp trai hơn. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đúng làmột người đàn ông vô cùng tuấn tú. Nhưng thứ hấp dẫn người khác nhất vẫn là cặp mắt trong sáng, có thần đó. Lúc bệnh nặng, linh hồn của anh hoàn toàn thoát khỏi thế giới trần tục mà ngày đêm sống trong thế giới tưởng tượng của riêng mình nên ánh mắt của anh trong sáng, tinh khiết nhưthủy tinh, bản chất chân thật, suy nghĩ không vướng tà niệm.

Vừa nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim cô bất giác rung động như giây đàn, nhẹ nhàng nhưng âm vang.

Sáng nay, trên giảng đường của ngôi trường mới, một bạn học chạy vào nói với Lam Tố Hinh bên ngoài giảng đường có người đến tìm cô, cô thấy hơi bấtngờ.

Ai đến tìm cô? Quảng Viễn hay bà Diệp? Hình như chỉ có thể là hai ngườihọ. Không ngờ họ lại tìm đến nhanh như vậy, cô vốn vẫn đang suy nghĩ,muốn tranh thủ bớt chút thời gian đến trường Đại học A, tìm Quảng Viễn,nhờ cậu ta đưa cô đến Diệp gia nhận người nhà. Dù gì bà Diệp cũng là dìcủa cô, tuy tình cảm không sâu đậm nhưng cô không muốn dễ dàng cắt đứtsợi dây máu mủ cuối cùng của mình trên thế giới này. Hơn nữa, cô cũngthực sự muốn biết giữa Anh Hạo Đông và Diệp U Đàm rốt cuộc đã từng xảyra chuyện gì.

Rời khỏi giảng đường, Lam Tố Hinh thấy ngoài cửa là một cô gái lạ mặt đangđứng đó. Cô ta cao ráo, xinh đẹp, làn da bánh mật, mái tóc xoăn dài ômlấy khuôn mặt mỹ lệ. Vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh bước ra, cô ta đã nhìn cô chằm chằm, lát sau mới lẩm bẩm, thốt ra hai từ: “Giống thật!”

Chỉ với hai từ này, Lam Tố Hinh liền đoán ra cô gái này cũng có quan hệ gìđó với Diệp U Đàm. Nếu không, cô ta đâu có nói như vậy? Lẽ nào cô tacũng là bạn cũ của Diệp U Đàm? Lam Tố Hinh cảm thấy cuộc đời thật trớtrêu, rốt cuộc còn bao nhiêu người sẽ đến tìm cô vì nguyên nhân này nữađây?

Cô gái đó mở miệng nhưng không hỏi Diệp U Đàm mà hỏi về một người với giọng hết sức tình cảm: “Gần đây Hạo Đông vẫn tốt chứ?”

Lam Tố Hinh hơi ngẩn ra, không ngờ cô ta đến tìm cô là muốn hỏi về Anh HạoĐông. Kỳ quái thật, tại sao cô ta lại hỏi như vậy? Rõ ràng cô ta biết cô sống ở Anh gia, còn biết lý do cô ở Anh gia là để chăm sóc cho Anh HạoĐông, tại sao cô ta lại biết chứ?

Quá kỳ lạ, Lam Tố Hinh ngây ngốc nhìn cô gái xa lạ này, không thốt nên lời.

Cô gái đó nhận ra sự nghi hoặc của cô, tỉ mỉ giải thích: “Tôi phụ tráchquản lý hồ sơ sinh viên của trường đại học này, vô tình nhìn thấy hồ sơcủa cô. Giấy tờ nhập học của cô đều được Anh phu nhân ký tên, địa chỉliên lạc của cô cũng là địa chỉ của ngôi biệt thự cao cấp tại vịnh NgânSa nên tôi biết nhất định cô đang ở Anh gia, mà ảnh thẻ của cô càngkhiến tôi chắc chắn một điều, Anh phu nhân bảo cô đóng giả Diệp U Đàm để ở bên cạnh Anh Hạo Đông. Đúng không?”

Lam Tố Hinh quá kinh ngạc, lát sau mới hoảng hốt hỏi: “Cô là ai? Vì sao cô lại biết nhiều như vậy?”

Cô gái đó do dự một hồi mới trả lời: “Tôi là Thẫm Mỹ Kỳ, từng là bạn gái của Anh Hạo Đông.”

Thẫm Mỹ Kỳ? Lam Tố Hinh đột nhiên nhớ ra Anh Hạo Đông từng nhắc đến cái tênnày. “U Đàm, có phải vì chuyện của Mỹ Kỳ mà em vẫn giận anh không?”

Hóa ra, cô gái xinh đẹp này chính là Mỹ Kỳ mà anh nhắc đến. Cô ta tự giớithiệu là bạn gái của anh nhưng bạn gái của anh chẳng phải là Diệp U Đàmsao? Vì sao Thẫm Mỹ Kỳ lại nói cô ta là bạn gái của anh?

Thẫm Mỹ Kỳ nhìn rõ những thay đổi trên nét mặt Lam Tố Hinh, cô ta đột nhiên hỏi: “Cô từng nghe thấy tên của tôi?”

Lam Tố Hinh không phủ nhận, khi chưa hiểu rõ, cô không muốn nói nhiều, bởinói dai thành nói dại. Thẫm Mỹ Kỳ nhìn ra vẻ cẩn trọng của cô, mỉm cười, nói: “Tôi biết tôi đến thế này là rất mạo muôi nhưng tôi thực sự muốnbiết Hạo Đông đã tốt lên chút nào chưa. Cô không cần phải nhiều lời, chỉ cần nói tốt hoặc không tốt là được rồi.”

Lam Tố Hinh ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu: “Anh ấy tốt hơn nhiều rồi!”

Thẫm Mỹ Kỳ nhìn cô chăm chú. “Là nhờ công của cô sao?”

Lam Tố Hinh không trả lời, Thẫm Mỹ Kỳ cười khổ, “Lúc đầu, khi Hạo Đông xảyra chuyện, Anh phu nhân cũng từng đến tìm tôi, nhờ tôi thử an ủi anh ấynhưng không ích gì, anh ấy luôn miệng đòi gặp Diệp U Đàm. Tôi thực sựkhông hiểu mọi chuyện đã đến mức đó rồi mà tại sao anh ấy vẫn làm loạn,đòi gặp cô ấy?”

Hóa ra Anh gia đã từng tìm Thẫm Mỹ Kỳ đến để an ủi Anh Hạo Đông nhưng không có kết quả, Anh Hạo Đông chỉ đòi gặp Diệp U Đàm. “Mọi chuyện đã đến mức đó rồi” là thế nào? Lam Tố Hinh không hiểu. “Rốt cuộc giữa Hạo Đông vàDiệp U Đàm đã xảy ra chuyện gì?”

Thẫm Mỹ Kỳ ngơ ngác, “Cô không biết à?”

Lam Tố Hinh bối rối lắc đầu, Thẫm Mỹ Kỳ bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, nói, “Xem ra Anh gia không muốn cô biết quá nhiều, vậy tôi cũng không tiệnnhiều lời. Làm phiền cô rồi, tạm biệt!”

Nhìn theo bóng Thẫm Mỹ Kỳ đi xa dần, mối nghi hoặc trong lòng Lam Tố Hinhcàng lúc càng lớn. Anh Hạo Đông, Diệp U Đàm, Thẫm Mỹ Kỳ, giữa họ từng có một mối tình tay ba rắc rối, phức tạp sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì?

Tan học, lúc Lam Tố Hinh mở cửa xe của A Thái theo thường lệ thì bỗng kinhngạc, Anh Hạo Đông đang ngồi trên xe, cười nói: “U Đàm, anh đến đón em.”

Nụ cười của anh giống như trẻ con, cặp mắt vô cùng trong sáng. Sau khi hớn hở kéo Lam Tố Hinh vào trong xe, anh liền thúc giục A Thái xuất phát.“U Đàm, anh muốn đưa em đến một nơi.”

Lam Tố Hinh không kìm được, hỏi: “Đi đâu?”

“Đến nơi rồi em sẽ biết!”

Anh Hạo Đông đưa cô đến một cửa hàng chuyên bán các loại hoa đắt tiền, hóara anh đã đặt mua cho cô một chậu hoa quỳnh khổng tước, hôm nay hàng về. Trong đám lá màu xanh thẫm của chậu hoa quỳnh lưa thưa vài nụ hoatrắng, chắc mấy hôm nữa sẽ nở. Anh cẩn thận chạm tay vào những nụ hoanói: “U Đàm, em luôn muốn xem hoa quỳnh khổng tước nở, mấy hôm nữa là có thể xem được rồi, em có thích không?”

Thấy anh vẫn luôn ghi nhớ những lời Diệp U Đàm từng nói, Lam Tố Hinh đủ biết tình yêu anh dành cho Diệp U Đàm sâu sắc đến thế nào, từ chậu hoa nàycũng đủ để cô nhận ra rõ ràng. Có lẽ Thẫm Mỹ Kỳ chỉ là một đoạn nhạc nhỏ chen vào giữa hai người họ mà thôi.

Vừa suy nghĩ cô vừa ngước lên nhìn Anh Hạo Đông. Anh đang nhìn cô, cườirạng rỡ như ngọn lửa sắp thiêu cháy cô. Hoảng loạn, cô cúi xuống nhìnchậu hoa quỳnh khổng tước kia rồi trả lời: “Vui lắm!”

Một tối vài ngày sau đó, Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông cùng nhìn ngắm nhữngbông hoa quỳnh khổng tước nở rộ. Vẻ đẹp trong chốc lát của hoa quỳnhthật rực rỡ.

Khi hoa quỳnh nở rộ, trong buổi đêm yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe thấy âmthanh của những cánh hoa xòe ra. Những tiếng “tách tách tách” khẽ khàngnhư tiếng vỗ cánh của những chú bướm. Từng lớp cánh mỏng, trắng tinhkhiết dần xòe ra, rực rỡ đến chói mắt. Những đóa hoa mỹ lệ, xinh đẹp mọc giữa cành lé, như những mỹ nhân đang nhìn ngắm thế gian dưới ánh trăng, đẹp đến mê hồn.

Đáng tiếc, vẻ đẹp này chỉ ngắn ngủi như mây khói. Những đóa quỳnh nở trongđêm chẳng khác nào thời thanh xuân của cuộc đời mỗi con người, lúc nở rộ nhất cũng chính là lúc bắt đầu của sự lụi tàn. Lúc bông hoa tàn phai,Lam Tố Hinh không thể không liên tưởng đến Diệp U Đàm, cô ấy giống đóahoa quỳnh dưới ánh trăng này, vào thời khắc đẹp đẽ nhất, hồng nhan đãtàn úa.

Lúc Lam Tố Hinh đang thút thít cảm khái cùng hoa, Anh Hạo Đông do dự kéotay cô. Cô hơi chấn động, ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt anh trànngập vẻ cầu xin mềm yếu: “U Đàm, đừng giận anh, được không?”

Trái tim của cô bất giác mềm nhũn, tựa như thanh kẹo cam, mang vị ngọt và cả vị chua.

Dưới ánh trăng mờ ảo, hoa quỳnh nở rồi tàn, cô và anh kè sát bên nhau, vôcùng thân mật. Khung cảnh đó thực sự xứng với bốn chữ “trước hoa dướitrăng”, nhưng Lam Tố Hinh thấu hiểu một cách sâu sắc rằng khung cảnh đẹp đẽ ấy chỉ thuộc về khoảnh khắc cô mang tên “Diệp U Đàm” mà thôi. Nóthực sự không thuộc về Lam Tố Hinh cô.

2.

Anh Hạo Đông thường cùng A Thái đến đón Lam Tố Hinh, sau đó, đưa cô đi khắp nơi, ngắm chỗ này, chơi ở chỗ kia, còn không ngừng hỏi: “Em có thíchkhông? Em có thích không?”

Niềm vui cứ trôi qua như vậy. Đến tuổi này rồi, nhưng ngoài mẹ ra, chưa cóai nâng niu, đối xử với cô như vậy. Anh hoàn toàn coi cô là trung tâmcủa thế giới, mọi cảm xúc luôn biến đổi theo cảm xúc của cô. Cô khẽ chau mày anh cũng nhíu mày, cô khẽ cười, anh liền vui mừng. Anh thường dịudàng nhìn cô chăm chú, cô thường bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, trái timvừa vui sướng vừa căng thẳng. Cô biết sự dịu dàng của anh chỉ vì cô là“Diệp U Đàm”, nhưng cô vẫn nguyện vì anh mà chìm đắm.

Nếu có ngày, anh biết cô thực ra không phải là Diệp U Đàm mà là Lam TốHinh, e rằng anh sẽ không nhìn cô thêm một lần nào nữa…Bất luận dung mạo của cô giống Diệp U Đàm thế nào thì cô mãi mãi không thể thay thế đượchình ảnh cô ấy trong trái tim anh. Lúc này cô đang đóng giả làm Diệp UĐàm để có được tình yêu thuộc về cô ấy, tựa như những hạt bong bóng xàphòng đặt trong lòng bàn tay, có thể phát ra thứ ánh sáng bảy màu đẹp đẽ nhưng…chỉ cần chớp mắt nó sẽ tan biến.

Nghĩ vậy, Lam Tố Hinh bất giác buồn rầu. Buồn rầu là thế nhưng cô vẫn trântrọng những tháng ngày được Anh Hạo Đông yêu thương. Dù sao đi chăng nữa thì thời khắc này, cô vẫn đang được đón nhận tình yêu sâu sắc của anh.

Sức khỏe của Anh Hạo Đông hồi phục rất nhanh, ngoài việc ký ức vẫn hỗnloạn, đầu óc vẫn mù mờ thì mọi biểu hiện bên ngoài của anh vẫn được coilà bình thường. Anh cũng dần hoạt bát hơn, không ở lì trong phòng nữa mà thích đưa Lam Tố Hinh ra ngoài dạo chơi. Việc này khiến Anh phu nhânvừa mừng vừa lo, bởi dù sao thì bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn, việc anh thường xuyên đi ra ngoài khiến bà không yên tâm nhưng lại không thểnhốt anh ở nhà mãi được. Bà đành dặn dò A Thái, nhất định phải theo sátanh từng bước.

“Không được, đến những chỗ náo nhiệt và đông người, miệng lưỡi người đời rất phức tạp, nhất quyết không được để xảy ra chuyện.”

A Thái hiểu rõ sự lo lắng của Anh phu nhân, liền gật đầu, “Phu nhân yên tâm, tôi sẽ cẩn thận canh chừng nhị thiếu gia.”

May mà canh chừng Anh Hạo Đông cũng không phải việc quá khó, anh rất nghelời Lam Tố Hinh, cô nói gì anh cũng làm theo. Một số nơi, A Thái thấykhông nên đi, ông chỉ cần ra hiệu bằng ánh mắt, cô sẽ hiểu ý mà nói vớianh rằng cô không muốn đi, anh liền ngoan ngoãn nghe lời, không đi nữa.

Nhưng cũng có lúc anh khiến cô và A Thái lúng túng, vì như có lần, anh đếnđón cô tan học rồi cùng đi xem phim. Xem phim xong, không hiểu vì saoanh lại muốn đưa cô về nhà, bảo A Thái lái xe đến Diệp gia. A Thái miệng thì đồng ý nhưng trán toát mồ hôi. Lam Tố Hinh nhất thời không biết nên làm thế nào, cũng không thể nói cô không muốn về Diệp gia mà muốn vềnhà cùng anh được.

Anh Hạo Đông lại không hiểu sự lúng túng của họ, luôn miệng giục A Thái lái xe đưa “Diệp tiểu thư” về nhà trước, A Thái bất đắc dĩ phải khởi độngxe, cố ý đi thật chậm. Lam Tố Hinh đột nhiên nghĩ ra một cái cớ, “HạoĐông, em muốn đến nhà anh xem hoa quỳnh khổng tước. Chẳng phải anh nóitối nay hoa sẽ nở sao?”

Lam Tố Hinh cố ý đánh và nhược điểm trí nhớ mơ hồ của Anh Hạo Đông, để anhquên chuyện muốn đưa cô về nhà. “Đúng rồi, ông chủ cửa hàng hoa nói chậu hoa quỳnh khổng tước đó mấy ngày tới sẽ nở hoa. A Thái, mau đưa chúngtôi về nhà.”

A Thái thở phào một hơi, Lam Tố Hinh cũng thở phào nhưng lại thấy hơiđáng tiếc, cô cũng muốn biết Diệp gia ở đâu nhưng lần này không đượcrồi. Sau này đành tìm cơ hội đến Đại học A gặp Quảng Viễn hỏi thăm vậy.

Xế chiều, Anh Hạo Đông đến đón Lam Tố Hinh như mọi ngày. Hôm nay, anh đưacô lên núi xem mặt trời lặn. Nhìn từ trên cao, vầng mặt trời phía xa xato tròn, sáng rự như một cái măm vàng êm dịu. Ánh tà dương chưa tắt hẳn, mảnh trăng lười liềm cong cong đã e ấp nhô lên trên bầu trời xanh xám.Mặt trời và mặt trăng cũng vẽ lên một bức tranh hoàng hôn ngày hạ tuyệtđẹp. Lam Tố Hinh nhìn ngắm đến mức say đắm, khẽ thốt lên một tiếng cảmthan: “Đẹp quá!”

“Em có thích không?” Anh Hạo Đông lại hỏi câu đó. Cô gật đầu, thật lòng đáp: “Thích!”

“Em thích là được rồi, sau này anh sẽ làm tất cả những việc mà em thấy thích!”

Anh Hạo Đông nói xong, cúi người thật thấp, đặt một nụ hôn lên má cô. Nụhôn cẩn trọng, e dè, nhẹ nhàng mà dịu dàng. Tù lần anh hôn khiến côkhóc, sau này mỗi khi muốn gần gũi cô, mỗi cái nắm tay, mỗi cái ôm, mỗinụ hôn anh đều rất cẩn thận, dè dặt, chỉ sợ làm cô tức giận.

Lam Tố Hinh nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của anh, trái tim đập dồn dập, tâmhồn phiêu lãng. Thật kỳ lạ, không hiểu sao cô lại muốn khóc.

Lúc hai người đang kề vai, ngắm ánh tà dương, trên con đường núi yên tĩnhbỗng vọng lại tiếng xe phóng rất nhanh. Lam Tố Hinh bất giác quay lạinhìn, thấy một nhóm thanh niên mặc đồ thể thao đang đua xe. Những chiếcxe phi nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã mất hút ở đoạn rẽ trước mặt.Bỗng một chiếc xe lúc đi lướt qua họ, đột nhiên phanh gấp, người thanhniên lái chiếc xe tháo mũ bảo hiểm, nhảy xuống, chiếc xe đổ kềnh ra đất. Sắc mặt anh ta tái xanh, ánh mắt đỏ rực, sải bước đi đến. “Lam Tố Hinh, tại sao em lại ở cùng Anh Hạo Đông?”

Người thanh niên cao cao, rắn rỏi có làn da màu nâu đồng khỏe khoắn đó…chính là Quảng Viễn.

Nhìn thấy Quảng Viễn, Lam Tố Hinh bất giác đỡ đẫn, không ngờ lại có thể gặpanh ta ở nơi này. Anh ta vừa nhìn thấy Anh Hạo Đông thì nghiến răngnghiến lợi như nhìn thấy kẻ thù. Đã thế, anh ta còn lớn tiếng gọi tên cô là Lam Tố Hinh. Việc này…Cô bất giác quay lại nhìn Anh Hạo Đông. Anh đờ đẵn, ánh mắt mơ hồ, hết nhìn Quảng Viễn lại nhìn sang cô. “Anh ta làai? Anh ta gọi em là gì?”

Nhất thời Lam Tố Hinh không biết nên trả lời thế nào. Quảng Viễn xông đến,kéo cô lại, biểu cảm vô cùng phẫn nộ và kích động, “Hôm đó nhìn thấy emlên xe của Anh gia, bác Diệp gần như đã ngất đi. Tại sao em còn muốnsống ở Anh gia nữa?”

“Quảng Viễn, anh bình tĩnh đi! Bây giờ anh đừng nói gì vội, được không?”

Lam Tố Hinh nhìn Anh Hạo Đông sững sờ đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy hoang mang, anh hoàn toàn không lý giải dược chuyện gì đang xảy ra. Cô muốn ngăncản Quảng Viễn nói ra chuyện Diệp U Đàm đã chết, nếu không, để Anh HạoĐông nghe được thì lớn chuyện rồi.

Quảng Viễn lại bất chấp tất cả, chỉ tay vào mặt Anh Hạo Đông, gào lên: “Emngày ngày sống ở Anh gia cùng hắn ta sao? Em có biết hắn ta là loạingười như thế nào không? Hắn ta là hung thủ giết người, U Đàm chết thếnào em biết không? Chính hắn ta đã đẩy cô ấy ngã từ tầng mười támxuống.”

Lời nói của Quảng Viễn giống như một chiếc búa lớn, không ngừng đập xuốngkhiến đầu cô ong ong, toàn thân chấn động, không dám tin vào tai mình,giọng nói trở nên khô đắng: “Anh…anh nói gì?”

Quảng Viễn chỉ thẳng vào mặt Anh Hạo Đông, nói: “Chính hắn ta đã hại chết UĐàm, vì U Đàm không chịu chia tay với hắn nên hắn đẩy cô ấy rơi từ tầngmười tám xuống.”

Lam Tố Hinh vô cùng kinh hãi nhìn sang Anh Hạo Đông, hàm răng va vào nhaulập cập. Chuyện này là thật sao? Anh..đã đẩy Diệp U Đàm ngã từ trên lầuxuống?

Từng lời nói của Quảng Viễn khiến khuôn mặt Anh Hạo Đông xanh như tàu lá, cả người lảo đảo, không còn chút sinh khí. Đôi mắt đen láy thoáng chốccũng trở nên mờ đục, tựa hạt minh châu thoắt biết thành ngói vỡ.

Anh nhìn Quảng Viễn, bờ môi run rẩy, mãi mà chẳng nói được một từ, thần sắc vô cùng hỗn loạn và đau đớn. Run rẩy giơ hai tay lên, anh nhắm chặtmắt, ôm lấy đầu, gào thét đau đớn rồi người anh trở nên mềm nhũn, đổbịch xuống đất. Đại não đã từng thương tổn của anh không thể chịu đượccảm xúc biến động kịch liệt thế này.

“Hạo Đông!” Lam Tố Hinh đỡ lấy anh nhưng cô không đỡ nổi, bất giác nhìn sang Quảng Viễn, ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, lời nói ra cũng lạnhnhư băng: “Mặc kệ hắn, hắn chết cũng đáng đời!”

A Thái ở phía xa nhìn thấy tình hình bất thường, lập tức lái xe đến. Vừaxuống xe, ông gấp gáp hỏi: “Lam tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lam Tố Hinh chưa kịp trả lời, Quảng Viễn ở bên cạnh đã “hừ” một tiếng.“Nghe nói nhị thiếu gia nhà ông trí nhớ suy giảm, không còn nhớ gì cảnên tôi nhắc lại một chút chuyện hắn đã từng giết người. Hắn vừa nghe đã không chịu đựng được sự chỉ trích của lương tâm nên ngất rồi.”

A Thái trừng mắt nhìn Quảng Viễn, tức tối nói: “Ai nói nhị thiếu gia nhà tôi giết người?”

Quảng Viễn oán hận đáp trả: “Hắn đẩy U Đàm từ trên lầu xuống, không gọi là giết người thì gọi là gì?”

“Bên cảnh sát đã nói đó chỉ là phòng vệ chính đáng. Cậu không thể chỉ nhìnvào chuyện nhị thiếu gia lỡ tay đẩy Diệp tiểu thư mà kết tội cậu ấyđược. Diệp tiểu thư đã đâm cậu chủ tôi một dao cơ mà. Nếu không được cấp cứu kịp thời, nhị thiếu gia cũng đã mất mạng rồi!”

Lam Tố Hinh nghe mà ngạc nhiên, mở to mắt, vài câu nói của A Thái đã pháchọa cả một bức tranh đẫm máu. Giữa Diệp U Đàm và Anh Hạo Đông rốt cuộcđã xảy ra chuyện khủng khiếp gì? Cô vẫn luôn nghĩ rằng họ rất yêu nhau,chẳng lẽ suy đoán với hiện thực lại khác nhau đến vậy?

Quảng Viễn không phục: “Mọi việc luôn có nguyên nhân của nó. Tại sao U Đàmphải đâm hắn? Là do hắn có lỗi với cô ấy, cô ấy mang thai đứa con củahắn, vậy mà hắn lại muốn ruồng bỏ cô ấy. Hắn đáng bị một dao đó!”

A Thái không còn tâm trạng để tiếp tục đẩu khẩu với anh ta, sau khi đưaAnh Hạo Đông hôn mê bất tĩnh vào trong xe, ông vội vàng thúc giục Lam Tố Hinh: “Lam tiểu thư, mau lên xe!”

Đầu óc Lam Tố Hinh lúc này hỗn loạn vô cùng, đôi chân di chuyển một cáchmáy móc. Quảng Viễn vội xông đến, tóm lấy cổ tay cô: “Em không thể đitheo bọn họ. Nếu em ở bên Anh Hạo Đông, em sẽ là U Đàm thứ hai. Em cóbiết con người này tồi tệ thế nào không?”

A Thái tức giận quát: “Cậu kia! Cậu nói năng cẩn thận một chút!”

Trong lòng Lam Tố Hinh rối như tơ vò, những lời nói ban nãy thực sự khiến côquá kinh hãi. Cố gắng trấn tĩnh, cô ngẩn đầu, nhìn Quảng Viễn, thấygiọng nói: “Anh bỏ tay ra, chúng tôi phải đi rồi!”

Sao cô có thể không về Anh gia được chứ? Cô phải quay về đó, bởi sự ràngbuộc của một hợp đồng, hơn thế nữa, cảm xúc trong lòng cô không thể nóirõ ràng…Trước đây Anh Hạo Đông là người như thế nào, cô không biết rõ.Nhưng cô thấu hiểu Anh Hạo Đông của hiện tại, anh luôn đối xử với cô hết mực chân thành, tử tế, cô không thể nhẫn tâm bỏ mặc anh.

Đêm đó, Anh Hạo Đông sốt cao, không ngừng lẩm bẩm. Anh phu nhân lo lắngkhông yên, túc trực ở bên cạnh, bà đã rơi nước mắt suốt đêm.

Trong phòng Lam Tố Hinh, bà Chu cẩn trọng kể mọi chuyện với cô, có một sốviệc, họ không thể giấu cô nữa rồi, chỉ có thể nói hệt ngọn ngành màthôi.

Nhưng những điều bà Chu biết vẫn rất ít, bà chỉ biết một số chuyện đại khái,chung chung. Diệp U Đàm và Anh Hạo Đông có khoảng thời gian yêu nhaunhưng sau này, Anh Hạo Đông muốn chia tay. Diệp U Đàm rất đau lòng, cuối cùng không hiểu họ đã cãi vã như thế nào mà gây ra chuyện khủng khiếpđó.

“Sau khi Hạo Đông đỗ đại học, cậu ấy nói sống ở nhà quá bó buộc, liền dọn ra căn hộ chung cư đứng tên phu nhân ở thành bắc. Thanh niên luôn thích tự do tự tại, không muốn bị quản thúc, phu nhân hiểu con trai trưởng thành ai cũng như vậy nên đành chiều theo cậu ấy. Ai ngời Hạo Đông và Diệp UĐàm lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy trong căn hộ chung cư đó, mộtngười chết một người trọng thương. Lúc phu nhân nhận được điện thoại của cảnh sát, và choáng váng suýt ngất đi.

Một người qua đường nhìn thấy sự việc đã báo cảnh sát, việc Diệp U Đàm rơitừ tầng cao xuống đã làm kinh động những người có mặt ở con phố đó, Côấy va vào kính cửa số rồi rơi xuống, trên ô cửa kính đó còn mắt một phần váy của cô ấy, điều này khiến người ta nhanh chóng xác định được căn hộ chung cư xảy ra chuyện. Bảo vệ của tòa chung cư chạy lên đầu tiên, vừavào cửa liền nhìn thấy Hạo Đông toàn thân đẫm máu nằm trên sàn. Phầnbụng của cậu ấy còn có một vết dao đâm sâu, tổn thương đến nội tạng, máu tuôn xối xả. Nếu không phát hiện kịp thời, đưa đến bệnh viện cấp cứuthì cậu ấy đã không sống nổi rồi. Mà con dao đâm cậu ấy lại nằm trongtay Diệp U Đàm.

Hạo Đông được đưa vào viện cấp cứu, bác sĩ phát hiện não bộ cậu ấy cũng bịthương tổn, vì có lẽ lúc bị đần, cậu ấy đã giãy giụa, đập đầu vào bàntrà. Vết thương ở phần bụng được xử lý rất nhanh chóng, không có trởngại gì lớn nhưng vết thương trên đầu lại khiến cậu ấy hôn mê hơn mộttháng mới tỉnh lại. Bên cảnh sát vẫn đợi cậu ấy tỉnh để lấy lời khai,nhưng khi tỉnh lại, cậu ấy không nhớ gì cả. Cứ nhìn thấy cửa sổ bằngkính là cậu ấy không kiểm soát được cảm xúc, luôn miệng gào toáng lên,cuối cùng phu nhân đành đóng kín toàn bộ rèm cửa trong phòng cậu ấy lại. Sau đó, cậu ấy thường xuyên bị đau đầu, ký ức hỗn loạn, không ngừng đòi gặp Diệp U Đàm. Trong ký ức của cậu ấy, cô ấy vẫn còn sống nên cậu ấyluôn làm loạn, đòi tìm cô ấy bằng được.

Khoảng thời gian đó, bố mẹ của Diệp U Đàm thường xuyên đến Anh gia gây rối,gào thét đòi Hạo Đông phải đền mạng cho con gái họ. Nhưng trong xã hộipháp trị này, mọi việc đều phải tuân thủ theo luật pháp. Sau khi cảnhsát xem xét hiện trường, tìm hiểu mối quan hệ giữa Hạo Đông và Diệp UĐàm, đoán cô ấy do không muốn chia tay nên sinh hận, mang dao đến tìmHạo Đông, trong lúc giằng co đã mất tự chủ đâm cậu ấy một nhát, còn cậuấy trong quá trình tự vệ đã lỡ tay đẩy ngã cô ấy xuống lầu. Hành độngcủa Hạo Đông chỉ là tự vệ, huống hồ trong việc này, cậu ấy cũng suýt mất mạng. Cuối cùng cảnh sát quyết định cậu ấy không phải chịu bất cứ trách nhiệm hình sự nào.

Diệp gia vì vậy mà hận Hạo Đông đến tận xương tủy. Đứng trên lập trường đó,tôi có thể hiểu được tâm trạng của họ. Nhưng khách quan mà nói thì tôithấy bi kịch này thực sự bắt nguồn từ Diệp U Đàm. Diệp gia liên tục nóinếu Hạo Đông không chia tay cô ấy thì cô ấy sẽ không kích động mà đâmcậu ấy như vậy. Nhưng hai người họ đều đã trưởng thành, trong chuyện yêu đương, hợp thì ở cùng nhau, không hợp thì chia tay, nếu cứ chia tay lại đâm người ta trọng thương thì quả thật là quá thiếu lý trí rồi. Cô nóicó đúng không?”

Lời của bà Chu rất thấu tình đạt lý, Lam Tố Hinh im lặng gật đầu. Anh HạoĐông muốn chia tay, Diệp U Đàm liền kích động đâm anh một dao, cô ấy làm thế thực sự không thỏa đáng chút nào. Nhưng cô ấy mang thai đứa con của anh, anh lại muốn chia tay, anh cũng hời hợt, vô tình đấy chứ? Chỉ làcô vẫn không hiểu, thời gian qua, khi cô đóng giả Diệp U Đàm để ở bênanh, cô luôn có cảm giác anh rất yêu thương cô ấy, vậy tại sao trướcđây, anh lại muốn chia tay chứ?

“Tại sao Hạo Đông lại muốn chia tay Diệp U Đàm?”

3.

Câu hỏi của Lam Tố Hinh khiến bà Chu chỉ biết cười khổ.

“Tôi cũng đứng trên lập trường khách quan mà nói nhé, Hạo Đông cũng có chỗkhông đúng. Cậu ấy quá ham chơi, thích kết giao bạn bè, mà lại toàn kếtgiao với các cô gái. Cậu ấy trẻ tuổi lại đẹp trai, khiến biết bao cô ấysay mê nên cậu ấy thay bạn gái như thay áo. Hết người này đến người kia, không có mối tình nào lâu dài, cũng không nghiêm túc với một ai. Lúctốt đẹp thì ở bên nhau, lúc chán rồi thì chia tay. Nhưng không ngờ cậuấy lại gặp được Diệp U Đàm, cô ấy không chịu chia tay dễ dàng như vậy,làm ầm lên rồi cuối cùng gây ra kết cục đẫm máu.”

Lam Tố Hinh nghe mà sững sờ, tình yêu của Anh Hạo Đông dành cho Diệp U Đàmcũng chỉ như sương khói thế thôi sao? Đúng là câu chuyện về cô gái sitình gặp phải một playboy thứ thiệt, thế mà cô vẫn luôn coi tình yêu của họ thật cảm động đất trời.

“Bà Chu, bà nói tình cảm trước đây giữa Hạo Đông và Diệp U Đàm chỉ là bình thường thôi sao?”

“Đúng vậy, trước đây, Hạo Đông chưa từng đưa cô ấy về Anh gia. Cậu ấy có hàng tá bạn gái nhưng chưa đưa ai về nhà cả. Có lần phu nhân hỏi cậu ấy, tại sao không thấy đưa bạn ấy về ra mắt thì cậu ấy không để tâm, chỉ cười,nói những cô bạn gái đó chỉ là qua đường, không cần thiết phải đưa vềnhà giới thiệu. Cho nên, sau khi cậu ấy xảy ra chuyện, chúng tôi mớibiết cậu ấy có quen một người tên là Diệp U Đàm.”

Lam Tố Hinh càng nghe càng thấy kỳ quái: “Vậy sau khi xảy ra chuyện, tại sao anh ấy luôn đòi gặp Diệp U Đàm?”

Bà Chu thở dài. “Chúng tôi cũng không thể hiểu được. Theo như bác sĩ suyđoán, chắc hôm đó bọn họ đã có chuyện gì đó rất sâu sắc khiến cậu ấy ghi nhớ, lúc lỡ tay đẩy cô ấy xuống lầu, trong lòng Hạo Đông cũng vô cùngchấn động và áy náy. Trong tiềm thức, cậu ấy biết mình đã lỡ tay giếtchết cô ấy rồi nhưng không muốn tiếp nhận sự thật này nên vẫn làm ầmlên, đòi gặp cô ấy để chuộc lỗi. Chẳng phải bây giờ cậu ấy đối xử với cô rất tốt sao?”

Lam Tố Hinh khẽ gật đầu, Anh Hạo Đông đối xử với cô…thực ra là với Diệp UĐàm, đúng là không thể chê trách được. Hóa ra tiềm thức luôn luôn thôithúc anh phải đối xử tốt với Diệp U Đàm để bù đắp việc anh đã lỡ taygiết chết cô ấy. Rõ ràng Diệp U Đàm cũng đâm anh một dao nhưng anh lạikhông hề hận cô ấy, chỉ nhớ duy nhất chuyện mình đã đẩy cô ấy xuống. Xem ra, tình cảm của anh tuy không sâu sắc nhưng tâm địa vẫn rất lươngthiện nên mới bị ảnh hưởng tâm lý trầm trọng đến vậy.

“Sở dĩ trước đây chúng tôi giấu cô những chuyện này là vì sợ cô biết sẽkhông chịu ở lại nữa. Ngay từ đầu, nghe thấy tiếng hét của Hạo Đông màtrong lòng cô đã sợ hãi như thế, nếu còn nói cậu ấy từng lỡ tay giếtngười thì chắc chắn cô càng không chịu ở lại. Vậy nên chúng tôi mới cố ý giấu cô, để cô có thể vô tư ở bên cạnh cậu ấy. Bây giờ, cô cũng ở bênHạo Đông một thời gian rồi, cô nói xem, cậu ấy có đáng sợ hay không?”

Lam Tố Hinh thành thực lắc đầu. Dù trước đó anh đã từng làm chuyện độngtrời gì thì Anh Hạo Đông của bây giờ tuyệt đối không phải là một ngườiđáng sợ.

Bà Chu yên tâm, buông tiếng thở dài. “Hy vọng sau khi Hạo Đông tỉnh lại,cô vẫn còn có thể an ủi cậu ấy. Nếu không phu nhân sẽ lại đau buồn đếnchết mất.”

Anh Hạo Đông hôn mê tròn ba ngày mới tỉnh. Anh đã hạ sốt nhưng người vẫnmềm nhũn, suy nhược đến mức gần như không còn sức để thở. Ánh mắt anhđục ngầu, không còn vẻ rạng rỡ như lúc trước.

Lam Tố Hinh phủ phục bên giường, cố dịu giọng gọi tên anh: “Hạo Đông!”

Anh vờ như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, ánh mắt thất thần,chẳng biết đang suy nghĩ những gì. Anh phu nhân đứng bên cạnh, nắm chặthai tay, vẻ mặt hết sức buồn bã, mắt đỏ mọng.

“Hạo Đông!” Lam Tố Hinh khẽ gọi tên anh lần nữa, rốt cuộc anh cũng khẽ độngđậy đôi mắt trống rỗng, vô hồn ấy dừng lại trên khuôn mặt cô. Hồi lâusau, mộ giọng nói khàn đặc cất lên: “Cô là ai?”

Lam Tố Hinh nhất thời không biết phải trả lời thế nào, ngẫm nghĩ một lát, cô hỏi ngược lại: “Anh không nhận ra em sao?”

Anh Hạo Đông nhìn xoáy vào cô hồi lâu rồi nhìn khắp căn phòng, giống nhưđang tìm kiếm gì đó, sau khi nhìn thấy Anh phu nhân đứng bên cạnh, anhyếu ớt gọi một tiếng “Mẹ.”

Anh phu nhân hoang mang, cúi người nhìn anh, “Hạo Đông, mẹ đây, có chuyện gì vậy?”

“Mẹ, cô ta là ai?”

“Hạo Đông..” Anh phu nhân ngừng lại một lát, thử thăm dò, “Cô ấy chẳng phải là bạn gái của con, Diệp U Đàm sao?”

“Không, cô ta không phải U Đàm. Mẹ đừng lừa con nữa, U Đàm đã chết rồi phảikhông? Con đã đẩy cô ấy rơi từ trên cao xuống phải không? Con giết cô ấy rồi phải không?”

Anh hỏi hết câu này đến câu khác, đến lúc giọng nói trở nên run rẩy, khôngrõ tiếng. Anh phu nhân cố gắng an ủi: “Chẳng phải như vậy đâu, Hạo Đông, con không nhớ sao? Hôm đó, cô ấy dùng dao đâm con bị thương trước mà!Con chỉ tự vệ thôi, đó không phải lỗi của con.”