Refresh

This website cialisgenerikabillig.top/read-3749-420455.html is currently offline. Cloudflare's Always Online™ shows a snapshot of this web page from the Internet Archive's Wayback Machine. To check for the live version, click Refresh.

Quyển 1 - Chương 10: Hôn môi và tỏ tình (1/2)

Hạ Gục Tể Tướng Hiệp Vi Linh 23480K 10 tháng trước

“Cốc – Cốc– Cốc –“ Trong đêm đen yên tĩnh, dù là tiếng gõ cửa rất nhỏ nhưng vẫn có vẻ vang dội khác thường.Phạm Dương Triệt thân áo đơn mắt khép hờ nằm trên chiếc giường xa lạ đang suy tư, bị tiếng đập cửa cắt ngang.

“Triệt, ngươi đã ngủ chưa?” Bên ngoài phòng Phó Vân Tiệp trên tay bưng bữa ăn khuya ở trước cửa phòng nhẹ nhàng kêu.

Thấy hồi lâu người ở bên trong cũng không có động gì, nàng đang định xoay người rời đi, một tiếng “két– “, cửa phòng được mở ra.

Nàng quay người lại rất nhanh, đang muốn nói chuyện, cảnh sắc trướcmắt khiến cho lời nàng sắp nói trong lúc nhất thời quên mất không cònsót gì, chỉ trợn tròn đôi mắt sáng : Ở dưới ánh trăng sáng, hắn chỉ mộtthân áo đơn bao quanh hắn là một tầng ánh sáng bạc khí chất thản nhiên,thoạt nhìn thánh khiết ( thánh thiện + tinh khiết) như thế, xinhđẹp như thế, khiến lòng người khiếp đảm. Thật đẹp ! Hắn đẹp giống nhưthần tiên không màng thế tục. Giống như muốn chạm vào để xác định là cóphải hắn thực sự tồn tại hay không, tay không tự giác vươn ra.

Kẻ đứng si ngốc cùng ánh mắt nóng rực kia làm hắn ( Phạm Dương Triệt) cau mày. Thấy bàn tay vương ra, làm hắn lập tức lui lại vài bước, giọng lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Giọng nói lạnh lùng cùng ngập tràn sự phòng bị làm nàng rốt cục cũngkhôi phục thần trí, nhìn bàn tay cứng ngắc ở giữa không trung, nàng xấuhổ vội vàng đưa ra một tay khác đang bưng bữa ăn khuya, hai tay cầm khay nói: “Ta làm bữa ăn khuya cho ngươi.”

Đôi mắt đen nhìn xuống, nhìn cái khay trong tay hắn ( Phó Vân Kiệt), Phạm Dương Triệt không chút do dự mở miệng nói: “Không cần. Ta khôngđói bụng.”

Lúc trước bởi vì không có khẩu vị nên ăn cũng không nhiều sau khingửi được một mùi thơm nồng, bụng bắt đầu kháng nghị kêu lên “ ọc ọc ọc – “. Nhất thời, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia phủ lên một chút màu đỏ xấuhổ.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú xấu hổ, Phó Vân Tiệp cười tìm một cái bậc thang đi xuống, nói: “Ta đói bụng, ngươi ăn cùng ta đi!” Nói xong, nàng tạm tha cho hắn, đi vào trong phòng.

Đôi mắt đen hiện lên vẻ ảo não chỉ có thể đi vào theo.

Mùi thơm rất nhanh tràn ngập cả căn phòng.

Dưới ánh sáng nhu hòa, Phạm Dương Triệt chỉnh tề ăn từng chút chim bồ câu non trong bát, mà Phó Vân Tiệp bên cạnh cũng bỏ đi vẻ nghiêm nghị,si mi nhìn vẻ nhã nhặn của gương mặt tuấn mỹ : Chậc chậc chậc – , ngườinày quả thực đẹp, ngay cả tướng ăn cũng đẹp khiến cho người ta thưởngtâm duyệt mà ( cảnh đẹp ý vui ) !

Ánh mắt nóng rực quá kia làm cho Phạm Dương Triệt không thể không buông bát trong tay xuống.

“Thế nào, ăn ngon không?” Cái này là nàng dùng chim bồ câu non hầmcùng hoa hồng tam thất nàng mất một canh giờ mới làm xong. Đối với người bị bệnh tim thì là dược thiện [1] điều trị tốt lắm.

[1] Thức ăn nấu cùng thuốc, hay là thức ăn có chức năng như thuốc.

“Cũng được.” Tuy rằng hắn cảm thấy món chim bồ câu non này rất ngon,nhưng mà đối mặt với cái kẻ nhiệt tình, ánh mắt nóng rực kia nhìn gươngmặt hắn khiến hắn không có cách nào thẳng thắn nói ra những lời ca ngợi.