Chương 259 (1/2)

Chuột phải to cỡ nào mới cắn gãy được chân giường? Y Còn nhớ rõ ràng chiếc giường trong phòng Phó Thần làm từ gỗ lim quý giá, y sai người đặc chế, vô cùng chắc chắn.

Thiệu Hoa Trì không biết phải nói cái gì để đáp lại lời chém gió quá mức lộ liễu này mới có thể khiến mình bớt ngu ngốc hơn một chút, cho nên quyết định im lặng.

Y thật sự không thể giống như Phó Thần, mặt không đổi sắc, đối đáp trôi chảy. Cả hai đều không nói thêm lời nào. Đây là khoảng thời gian hiếm hoi họ được ở gần nhau, sau này còn phải đối mặt với một trận đánh ác liệt, mỗi giây phút ngắn ngủi bên nhau đều đáng quý.

Dù không nói lời nào, nhưng hắn cũng không muốn ngủ sớm. Chỉ cần ở cạnh Thiệu Hoa Trì đã thấy rất thỏa mãn rồi.

"Thực ra, đây không phải lần đầu ta đến đây. Lúc trước, Cảnh Dật từng đưa ta tới rồi." Phó Thần lên tiếng trước. Sau khi xác định tình cảm, hắn cũng thường xuyên gợi chuyện, chú không phải như chủ tử và nô tài trước kia, hỏi gì đáp nấy.

"Huynh ấy đưa ngươi đến làm gì?" Nghe đến tên Cảnh Dật, Thiệu Hoa Trì lại đau lòng. Cảnh Dật và Vanh Hiến tiên sinh là những niềm an ủi ít ỏi trong thời niên thiếu của. Y nhìn thấy bóng dáng người cha ở Vanh Hiến tiên sinh, còn Cảnh Dật lại như một vị huynh trưởng. Bọn họ là những điều không thể thay thế trong quá trình trưởng thành của y.

Dù sau này, bọn họ tự ý truy sát Phó Thần, y đã giữ khoảng cách với Cảnh Dật, cư xử như người dưng, nhưng tình cảm vẫn ghi tạc trong lòng. Y chưa bao giờ quên, Cảnh Dật từng vì bảo vệ y mà mất đi đôi tay tài hoa cầm bút.

Nghe tin Cảnh Dật chết, Thiệu Hoa Trì còn không thể chấp nhận. Phó Thần vừa nhắc đến, tâm trạng y lại nặng nề hơn.

Ban nãy, Phó Thần quyến rũ, câu dẫn y chẳng qua chỉ để tinh thần y phân tán bớt một chút, chứ không thể khiến y quên đi được. Làm sao có thể dễ dàng quên đi một người đã từng gắn bó với mình bấy lâu. Hắn vừa làm y phân tán, lại vừa "vô tình" nhắc đến trong những cuộc nói chuyện bình thường, để tăng thêm hiệu quả chữa trị.

"Xem tranh." Phó Thần vẫn còn nhớ rõ "chính mình" đã từng rung động ra sao khi nhìn thấy căn phòng Cảnh Dật dẫn hắn tới.

Hắn nhắc đến tên Cảnh Dật không phải để khơi dậy nỗi đau, mà là để tiến hành trị liệu từng bước một.

Thiệu Hoa Trì còn đang đau lòng, lại bất chợt bị câu nói tiếp theo của Phó Thần thu hút sự chú ý.

Ban đầu, y còn không biết hắn nói xem tranh là tranh gì. Tran gì mà Cảnh Dật còn phải dẫn Phó Thần đến?

Tranh???

"!!!"

Cái gì!

Phó Thần thấy hết rồi sao?

Chỗ đó sao có thể để người khác thấy được! Thiệt Hoa Trì kinh hãi, suýt nữa thì giật bắn khỏi giường. Nhưng y mới cử động, vết thương trên ngực lại đau, đành phải kiềm chế mà nằm im.

Sau khi quen với bóng tối, y có thể mơ hồ cảm giác được ánh mắt Phó Thần sau lưng, không hề che giấu. Y chỉ có thể thừa nhận chuyện này.

Hành vi lén lút vẽ tranh người khác đâu thể xem là bình thường được, nên y luôn cấm người khác bước chân vào tiểu thư phòng này. Y càng không mong Phó Thần nhìn thấy. Một là vì y không muốn Phó Thần đáp lại y chỉ vì áy náy. Dù hiện giờ cũng gần như vậy, nhưng đã cưa đổ rồi khác với cưa không đổ. Thứ hai là vì y nghĩ, ái mộ Phó Thần là chuyện của riêng y. So với mong hắn đáp lại, y chỉ mong hắn sống tốt thôi. Cũng đừng nghĩ y là kẻ bệnh hoạn, y vẽ bao nhiêu tranh như thế chẳng qua chỉ để an ủi bản thân.

"Ngươi không nên.....tới đó." Thiệu Hoa Trì bỗng nhớ đến nghi hoặc lúc trước.

Y đã nghĩ vì sao Phó Thần bỗng nhiên thay đổi thái độ với mình.

Có lẽ liên quan đến chuyện này.

Y nhìn thẳng về phía Phó Thần, cảm thấy ủ rũ. Y không định hỏi, cũng không muốn hỏi liệu có phải Phó Thần thấy những bức tranh kia, cảm thấy áy náy nên mới đáp lại mình hay không. Giả thiết này rất hợp lý, cũng rất đúng với tác phong của Phó Thần từ trước đến nay.

Y không hỏi vì dù đáp án có là gì đi nữa, y cũng không từ bỏ.

Nếu câu trả lời khiến y đau lòng thì y cần gì phải biết.

Đời người ai chẳng có lúc hồ đồ.

Tỉnh táo quá có khi lại tự chuốc khổ.

"Thực ra thần thấy những bức vẽ đó rất đẹp." Nếu là người nào khác treo tranh của hắn khắp phòng, phản ứng đầu tiên của Phó Thần chính là nghi ngờ đối phương đang theo dõi mình, giống như hành vi biến thái của những phần tử phạm tội. Nhưng nếu là Thiệu Hoa Trì thì khi ấy, hắn chỉ có cảm xác xúc động ngập tràn và sự ghen tị không thể nói rõ.

"......" Phó Thần thản nhiên nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập, nhưng lại vẫn cứ dùng thái độ của chủ tớ như trước kia, khiến Thiệu Hoa Trì không biết phải đối mặt làm sao. Y không biết bây giờ phải làm gì để lấy lại uy nghiêm của chủ công đây.

"Nghe nói tranh chữ của ngài vô giá. Không biết lúc nào có thể viết tặng thần đôi câu không?"

"Chỉ là phụ hoàng tâng bốc lên mà thôi." Thiệu Hoa Trì ngập ngừng một chút. Thật ra, nếu Phó Thần thích tranh vẽ, tranh thư pháp của y, y không không thể phủ nhận mình cũng vui sướng trong lòng. Ai chẳng muốn khoe mẽ tài năng trước người mình thầm mến. Chợt nhớ ra điều gì, y lại nói nhỏ, "Phó Thần, đến bao giờ ngươi mới chịu đổi cách xưng hô?"

Lúc mất trí nhớ thì thôi, bây giờ khôi phục trí nhớ rồi mà còn vậy. Không cần lúc nào cũng ngài đến ngài đi, không phải điện hạ thì cũng gọi chủ công. Nói bao nhiêu lần rồi, gọi tên là được.

Từ lâu y đã biết, Phó Thần vốn đâu có thích khúm núm như thế.

"Hoa Trì?" Ánh mắt Phó Thần ấm áp. Hắn nhớ lại điệu bộ của mình khi mất trí nhớ.

Á!

Không không, thế này thì nhanh quá!

Thiệu Hoa Trì mặt không đổi sắc, quay đầu đi, lại đờ người nằm quay lưng về phía Phó Thần, tim đập không thôi.

Y ôm trái tim, không biết nó sẽ nhảy nhót đến khi nào.

Khóe môi Phó Thàn lại cong lên, nhưng mà Thiệu Hoa Trì lại không nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của hắn. Hắn dùng kính ngữ thành quen. Hơn nữa, ở thời đại này mà sửa cách xưng hô trước mặt người ngoài cũng không ổn. Hắn không muốn tự tìm phiền toái cho bản thân.

Quan trọng nhất là, Phó Thần rất hưởng thụ quá trình chinh phục một đối thủ mạnh mẽ.

Mỗi lần gọi y bằng kính ngữ, hắn đều có cảm giác cấm kỵ vô cùng kích thích.