Chương 26 (1/2)

CHƯƠNG 26: GIẬN DỖI

Giang Ly phi tới tấm đệm bọn họ giành được, Tô Mạch chăm chú nhìn nét mặt thay đổi của hắn, đúng là con người viết hết cảm xúc lên mặt. Một người huấn luyện viên thể hình hơi thấp thấp đứng sau lại không cam lòng, vừa mở miệng liền dọa sợ Giang Ly và Tô Mạch.

Người đàn ông to lớn như vậy, phong cách nói chuyện lại là kiểu loli.

"Tức chết mất! Thiếu có chút điểm à! Thật đáng ghét, hứ!"

Người bên cạnh lại nhẹ giọng an ủi: "Không phải chỉ chơi cho vui thôi sao, em cố gắng như vậy làm gì. Cũng không phải thắng được hai cái gối sao? Chút nữa về mình đổi sang dùng cái mới đi."

Giang Ly run rẩy nhìn sang, người huấn luyện viên cao hơn kia lại quay sang giơ ngón cái với hắn: "Hai người ăn ý lắm." Người thấp hơn lại hậm hực cắn môi dưới.

Giang Ly kéo ống tay áo Tô Mạch, nói thì thầm vào tai cậu: "Hai người phía sau là sao vậy? Tôi cứ thấy có gì sai sai ấy? Hay là cái kia à....."

"Cậu quan tâm chuyện người khác làm gì." Tô Mạch bình tĩnh nói, nhưng trong lòng lại hơi run run, cậu không dám dò xét quá nhiều phản ứng của Giang Ly, chuyện chưa chắc chắn, Tô Mạch sẽ không dễ dàng ra tay. Giang Ly cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, cứ cho là cái kia đi, Giang Ly cũng không có nửa điểm kỳ thị.

Hai người ngồi xe tải về nhà Tô Mạch, bà ngoại rất vui vẻ, nằm trên đệm giường mới, thích thú sờ mất nửa ngày.

"Bà có thích không?" Giang Ly biết thừa rồi còn cố hỏi, ngồi xổm nhìn bà ngoại vui mừng đến mức không ngậm được miệng, bà ngồi ở mép giường nhìn hắn: "Trời ơi, Tiểu Lê Tử! Bà thích lắm!"

"Cái này thì tính là gì đâu bà! Đợi cháu đi làm rồi sẽ mua cho bà một cái đệm cao su tốt hơn!" Giang Ly giơ ngón tay lên hứa đảm bảo, bà ngoại nhìn mà cao hứng cả buổi.

Tô Mạch ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, cậu giơ tay chặt xuống, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đã bị lưỡi dao sắc bén cắt đều thành từng khúc. Giang Ly rón ra rón rén đi tới phía sau Tô Mạch, vừa định hù cậu, Tô Mạch đã giơ lên con dao phay chói sáng trong tay, khóe môi hơi nhếch lên, nói ra một câu uy hiếp: "Cẩn thận kẻo tôi trượt tay."

"Thật nhạt nhẽo." Giang Ly tấm tắc hai tiếng, gác cằm lên vai Tô Mạch, tò mò nhìn xem cậu đang làm gì, Tô Mạch lại không hất đầu hắn ra, ngược lại còn rất hưởng thụ việc Giang Ly gần gũi như vậy. Hai người dán mặt vào nhau, khiến tâm trí Tô Mạch hơi xao động.

Giang Ly dán người lên Tô Mạch, cười tươi nói: "Bà quả thực rất vui nhỉ!"

"Ừm." Tô Mạch gật đầu, "Công lao của cậu."

"Đương nhiên!" Giang Ly đắc ý lên tận trời cao, "Tô ca, bái ta đi."'

Tay Tô Mạch không dừng lại, nhưng miệng lại vội trả lời hắn: "Được, nói đi, muốn bái như nào."

"Quỳ xuống đi! Ha ha ha!"

Tô Mạch một tay ném con dao trong tay xuống thớt "bang" một tiếng, quay người lại, kéo tay Giang Ly, quỳ một gối xuống.

Giang Ly sững người.

".....Mẹ nó." ánh mắt Tô Mạch cực kỳ nghiêm túc, Giang Ly bị cậu nhìn đến đơ cả người, tim đập thình thịch như muốn bay lên, hai tai cũng bắt đầu nóng lên. Đầu ngón tay hắn run run, giọng điệu cũng có chút run rẩy, nói: "Tô ca, tư thế này của cậu, sao tôi cứ thấy giống như cậu đang cầu hôn vậy?"