Chương 1: Lựa chọn trong lúc túng quẫn (1/2)

Lựa chọn mãi mãi là việc khiến người ta khổ sở nhất, bởi việc đó có nghĩalà giữ hay bỏ. Dù giữ hay bỏ thì cũng luôn khiến những người phải lựachọn cảm thấy vô cùng khó xử. Bởi vì giữ và bỏ thì đều có khả năng làmthay đổi quỹ đạo cuộc sống của chính mình.

1.

Mẹ vừa qua đời, Lam Tố Hinh biết mình không thể ở lại Thân gia được nữa.

Chỉ là cô không ngờ mọi việc lại đến nhanh như vậy.

Đêm hè, trời tối đen như mực. Ngoài xa văng vẳng có tiếng sấm nhưng mưa vẫn chần chừ chưa rơi xuống, trong phòng càng oi bức, giống hệt chiếc lồnghấp. Lam Tố Hinh đóng chặt cửa sổ rồi lên giường đi ngủ.

Nóng, rất nóng. Cảm giác nóng bức ép chặt cơ thể khiến mồ hôi túa ra nhớpnháp. Chiếc quạt điện cánh nhỏ lạch phạch, nhẹ nhàng thổi những làn giómát dịu, sau khi trằn trọc hồi lâu trên chiếc chiếu cói, Lâm Tố Hinh dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, dường như cô nghe thấy cánh cửaphòng phát ra tiếng cót két khe khẽ. Ngay sau đó, một luồng khí kỳ dịxộc thẳng vào mũi cô.

Giây phút đó, Lam Tố Hinh bàng hoàng tỉnh giấc. Cô mở bừng mắt, ngay lập tức nhìn thấy một cơ thể béo lùn, bốc mùi nồng nặc đang chậm rãi tiến vềphía đầu giường. Hắn ta có đôi mắt vàng vẩn đục, lóe sáng giống như dãthú trong bóng đêm.

Lam Tố Hinh nhanh chóng thò tay xuống dưới gối, rút ra một con dao sắc,chuyên dùng để bổ dưa hấu. Lưỡi dao sáng loáng, quét một đường dài giống như sao băng, ánh chớp rạch ngang bầu trời đêm.

“Á!” Sau một tiếng kêu thảm thiết, ông bố dượng Thân Đông Lương của cô ômlấy bả vai phải, ngã xuống đất. Máu bắn tung tóe lên tường và sàn nhà.

“Mày… Con nha đầu chết tiệt… Con chó cái thối tha…”

Mò được vào phòng Lam Tố Hinh nhưng Thân Đông Lương không thể nghĩ được cô lại giấu dao ở dưới gối. Hơn thế, cô thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ mảnhmai, yếu ớt này lại có thể chém với lực lớn đến vậy. E là xương bả vaicủa hắn cũng bị thương, hắn đau đến mức ngã nhào xuống sàn, lăn lộn.

Máu cũng bắn tung tóe lên mặt Lam Tố Hinh sau khi cô vung dao chém ông bốdượng, cánh tay run lẩy bẩy khiến con dao rơi xuống sàn gạch, kêu“choang” một tiếng. Toàn thân run rẩy, cô chạy ra mở tủ, lôi chiếc túiđã xếp sẵn quần áo, kéo cánh cửa lớn, chạy thật nhanh ra đường, bỏ lạiphía sau chuỗi lời mắng chửi độc ác của ông bố dượng.

Từ hôm nay, căn nhà cũ kĩ, chật hẹp này hoàn toàn không còn liên quan gì tới cô nữa.

Thoát khỏi tòa chung cư kiểu cũ, sau khi chạy được một đoạn khá xa, người Lam Tố Hinh mềm nhũn, cô dựa lưng vào một góc tường, từ từ ngồi xuống. Tấtcả sức lực dường như cạn sạch, cơ thể mệt mỏi đến mức không cử động nổi. Chỉ có những dòng nước mắt nóng hổi là không ngừng chảy trôi…

Trời càng lúc càng sáng.

Lam Tố Hinh xách túi hành lý, đi đến quán ăn nhanh nơi cô làm thêm. Lúc bàchủ đến mở quán, nhìn thấy cô thì rất đỗi kinh ngạc. “Cháu làm gì ở đâythế này? Bỏ nhà đi hay sao?”

“Bà chủ, cháu có thể tạm thời ở lại quán một, hai ngày được không ạ? Thuê được nhà rồi cháu sẽ chuyển đi ngay.”

“Cháu cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bố dượng rồi à?”

Từ khi còn học trung học, khi không có tiết hoặc những dịp nghỉ lễ, nghỉhè, Lam Tố Hinh vẫn thường tới quán ăn nhanh này làm thêm. Vợ chồng chủquán cũng biết sơ sơ tình cảnh của cô. Trước câu hỏi của bà, tròng mắtcô đỏ hoe, nghẹn lời không nói được gì. Bà chủ quán quan sát sắc mặt Lam Tố Hinh, thở dài một tiếng, quả nhiên bà đoán không sai. Quán ăn nhanhvừa mở cửa, những người công nhân và khách có thói quen uống trà buổisáng lũ lượt kéo đến, bà không hỏi cô nữa.

“Tố Hinh, cứ làm việc đi đã. Chuyện này để lát nữa hẵng nói.”

Tất bật đến tận hai giờ chiều, công việc bận rộn mới coi như kết thúc mộtphần. Buổi chiều có người khác thay ca, cô có thể nghỉ ngơi được rồi.Lam Tố Hinh định đi tìm phòng trọ, trước khi đi, cô quyết định thỉnhgiáo đồng nghiệp Trương Mỹ Lan, người có kinh nghiệm lâu năm trong việctìm phòng trọ.

Trương Mỹ Lan hỏi: “Cô muốn thuê phòng như thế nào? Có điều kiện gì không?”

“Chỉ cần rẻ tiền, ở được là được, không còn điều kiện gì khác.”

“Chỉ cần rẻ tiền là được ư? Phòng ở khu thành Tây rất rẻ, nhưng chỗ đó vừaxa xôi vừa hẻo lánh, quản lý trị an thì lơ là, lỏng lẻo, cô dám ở đókhông?”

Một cô gái độc thân đương nhiên không dám ở một nơi quản lý trị an lỏng lẻo rồi, Lam Tố Hinh lập tức lắc đầu.

“Phòng ở những chỗ khác, dù nhỏ nhất, hẹp nhất, sơ sài nhất thì một tháng cũng phải mất đến một nghìn tệ. Tiền lương làm thêm hằng tháng ở quán ănnhanh này còn chẳng đủ trả tiền thuê nhà. Tố Hinh, tốt nhất cô nên thửtìm xem có người nào muốn thuê phòng cùng không ấy.”

Tố Hinh thấy những lời Trương Mỹ Lan nói không hẳn là không có lý. Thựcra, thời gian gần đây, cô liên tục cập nhật tin tức về phòng cho thuê ởkhắp nơi. Phòng trọ trong thành phố lớn quả thực rất đắt đỏ, nhưng côkhông nản lòng, chiều nào cũng bỏ chút thời gian để đi tìm, hy vọng mình may mắn gặp được một căn phòng tốt mà giá lại rẻ.

Đương nhiên, đó chỉ là vọng tưởng hão huyền mà thôi, trong xã hội vật chấtlên ngôi, giữa chốn đô thị phồn hoa này, có cái gì được gọi là hàng tốtgiá rẻ chứ? Hơn nữa, ở đâu cũng vậy, đều phải nộp trước ít nhất ba tháng tiền nhà để đặt cọc, ngặt nỗi trên người Lam Tố Hinh hiện giờ không cóngần ấy tiền.

Chín giờ tối, cô quay lại quán ăn nhanh. Giờ này quán ăn nhanh chỉ còn lưathưa vài vị khách, bà chủ đang ngồi trước quầy thu ngân, tính thu nhậpcủa ngày hôm nay. Lam Tố Hinh đứng bên cạnh, im lặng đợi bà ta tính toán xong, xốc lại dũng khí, nhắc lại lời ban sáng: “Bà chủ, đêm nay cháu có thể ở lại quán không ạ?”

Cô đột nhiên thấy mình giống như một chú chó nhỏ đang quẫy đuôi xin ăn,không phải cô không có lòng tự tôn, không cảm thấy xấu hổ, mà nếu phảiqua đêm ngoài đường thì thực sự còn khó coi hơn gấp bội phần. Trong quán ăn tuy không có chăn ấm, đệm êm nhưng chỉ cần xếp vài ba chiếc bàn lạivới nhau, cũng có thể tạm coi là giường; còn chăn thì đã có khăn trảibàn, vẫn tốt hơn ngồi một mình ở đầu đường đến sáng.

Bà chủ ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười ôn hòa. “Tố Hinh à, cháu đến đây. Bác có chuyện muốn nói với cháu.”

Những người làm công đã thu dọn quán xong xuôi và ra về cả, chỉ có ông chủ,kiêm bếp trưởng vẫn ở trong bếp, cẩn thận kiểm tra bếp ga, vòi nước,nguồn điện đã tắt cẩn thận hết chưa. Trong phòng ăn lúc này chỉ còn mộtmình bà chủ và Lam Tố Hinh, bà ta thân mật, kéo cô ngồi xuống, hỏi: “TốHinh à, mẹ cháu mất rồi, bố dượng lại không lo cho cháu, sau này cháuđịnh thế nào?”

Sau này thế nào ư? Lam Tố Hinh chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bây giờ côchỉ lo lắng phải giải quyết chuyện cơm ăn, chỗ ở trước mắt thế nào, đâymới là vấn đề cấp bách nhất.

“Cháu cũng không biết nữa!” Giọng cô thể hiện sự bất lực.

“Cháu thi đỗ đại học rồi, bây giờ học phí tính thế nào? Ai sẽ nộp cho cháu?”

Lam Tố Hinh thấy lòng chua xót, bây giờ cô còn tâm trí đâu để nghĩ đến vấnđề học phí nữa, không lưu lạc nơi đầu đường xó chợ đã là tạ ơn trời đấtlắm rồi.

“Tố Hinh, bác có cách này…” Bà chủ ngại ngùng nói.

Vừa nghe nói có cách, mắt Lam Tố Hinh sáng lên, cô khẩn thiết nói: “Bác có cách gì, nói cháu biết với.”

Bà chủ do dự một lát rồi nói: “Cháu biết đấy, con trai cả A Đống nhà bácvì sức khỏe hơi yếu nên vẫn chưa kết hôn. Cháu là một cô gái tốt, dángngười ưa nhìn, lại thật thà, nếu cháu làm con dâu bác, bác nguyện sẽgiúp cháu nộp học phí để cháu có thể học đại học.”

Lam Tố Hinh ngẩn ra, con trai cả của bà chủ lúc nhỏ bị tai nạn xe, cụt mộtchân, thành người tàn phế, hơn thế, tính cách anh ta cũng thay đổi, trởthành một người lúc nào cũng cổ quái và trầm uất, không có cô gái nàothích nổi anh ta. Cứ như vậy đến năm anh ta ba mươi tuổi, em trai, emgái đều lần lượt kết hôn, sinh con, chỉ có anh ta vẫn còn độc thân nêntính tình càng trầm lắng. Hễ nhìn thấy bất kỳ cô gái trẻ tuổi, xinh xắnnào, mắt anh ta cũng sáng lên, say mê nhưng cũng đầy oán hận mà nhìnchằm chằm.

Những cô gái có chút nhan sắc làm trong quán ăn nhanh này đều bị anh ta nhìnchòng chọc như vậy, đặc biệt là Lam Tố Hinh. Ánh mắt đó sắc nhọn nhưnhững chiếc gai, đâm người ta đến mức toàn thân nổi da gà. Cho nên, mỗilần nhìn thấy anh ta đến quán ăn, Lam Tố Hinh đều tìm cách tránh mặt.Nhưng lúc này, bà chủ lại bảo cô có đồng ý lấy anh ta…

Sau cơn sững sờ, Lam Tố Hinh chỉ biết cười khổ. Trên thế gian này, ngườichịu giúp đỡ người khác vô điều kiện trong lúc khó khăn thực sự rấthiếm, còn người thừa nước đục thả câu ở đâu cũng có.

“Xin lỗi, bà chủ, cháu mới vừa tròn mười tám tuổi, cháu không muốn kết hôn sớm như vậy.”

Mặt bà chủ lập tức chảy dài. “Tùy cháu vậy, bác cũng thấy cháu đáng thươngnên mới mua việc vào người. Cháu không hiểu ý tốt thì thôi vậy.”

Lam Tố Hinh cũng biết ý, không nhắc đến chuyện ở nhờ quán ăn nữa, cô bướcvào trong phòng đưa đồ, lấy hành lý rồi bước ra ngoài. Bà chủ nhìn côrời đi, nhướng mắt, bĩu môi một cái, tỏ vẻ không hài lòng.

Thẫn thờ bước vô định, Lam Tố Hinh tình cờ bắt gặp bạn cùng lớp – Tôn ChíCao. Cậu ấy đang đi cùng cặp vợ chồng trung niên bước ra từ trung tâmthương mại bên kia đường, chắc đó là bố mẹ cậu ấy. Nhìn thấy cô, cậu ấyvui mừng chào hỏi: “Lam Tố Hinh!”

Thấy con trai vui mừng chào một cô gái, vợ chồng nhà họ Tôn chăm chú nhìn Tố Hinh. Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng khó xử, một ngày giữa tháng Sáu oiả, làm việc trong quán ăn hơn nửa ngày, lại đội nắng, chạy ngoài đườnghơn nửa ngày nữa, người đầy mồ hôi, nhem nhuốc mà không có chỗ nào đểtắm rửa. Cảm thấy người mình chua lòm, mặt dính dầu, thực sự không thích hợp gặp người khác, nhưng không có chỗ nào để tránh, cô đành miễn cưỡng cười. “Chào cậu, Tôn Chí Cao.”

“Cậu mang hành lý đi đâu vậy? Chuẩn bị đến Học viện Kinh doanh nhập học à?Vẫn còn hơn một tháng nữa mới khai giảng. Số điện thoại liên lạc của cậu là gì? Hôm đó mình cùng cậu đi nhập học, được không?”

Tôn Chí Cao và Lam Tố Hinh cùng thi vào Học viện Kinh doanh của thành phố.

Lam Tố Hinh cúi đầu không nói, Tôn Chí Cao thấy cô có vẻ khác lạ, liền quan tâm hỏi: “Cậu… có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Với các bạn nữ học cùng lớp, Tôn Chí Cao đặc biệt thân thiết với Lam TốHinh, loại cảm tình giữa con trai và con gái này đơn giản chỉ là sự yêuthích và ngưỡng mộ. Nhưng Lam Tố Hinh luôn cố tình tránh né cậu ta, mộtlà vì cô không muốn phân tâm trong việc học tập; hai là vì dáng vóc vàtướng mạo của cậu ta hết sức bình thường, không đủ mê lực để cô phântâm. Nhưng lúc này, bất ngờ nghe được một câu hỏi đầy quan tâm, cô rấtcảm động, nước mắt bất giác ứa ra.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu đừng khóc, từ từ nói mình nghe.”

Đêm đó, Lam Tố Hinh theo Tôn Chí Cao và bố mẹ cậu ta về Tôn gia.

Tắm rửa sạch sẽ, từ phòng tắm bước ra, Lam Tố Hinh cảm thấy mình như vừasống lại. Ông Tôn đã kê tạm cho cô một chiếc giường gấp ở thư phòng, vìquá mệt mỏi và buồn ngủ, vừa nằm xuống giường, cô liền thiếp đi.

Ngủ một mạch đến tận sáng mới tỉnh, vừa mở mắt cô đã nghĩ ngay đến việcnhững ngày tiếp theo mình sẽ sống thế nào. Từ lâu cô đã nhận ra Tôn ChíCao thích mình. Bà chủ quán kia muốn cô về làm vợ cậu con trai tàn phế,đổi lại, bà ta sẽ giúp cô nộp tiền học phí. Cô không thích cái tên AĐống cổ quái, u uất ấy chút nào nên đã lập tức từ chối, nhưng nếu ngườiấy là Tôn Chí Cao…

Lam Tố Hinh ôm gối, ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy nếu Tôn Chí Cao ngỏ lời, cô sẽ chấp nhận. Tuy cô không thích cậu ta nhưng dù sao cũng đã từng làbạn học, hơn nữa, lại cùng thi vào một trường đại học, sau bốn năm đạihọc, họ sẽ kết hôn, chẳng phải tốt hơn nhiều so với tương lai mờ mịttrước mắt hay sao?

Nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, Lam Tố Hinh bật dậy, mở cửa đi ra.Thấy bà Tôn đang chuẩn bị bữa sáng, cô liền đến bên, xắn tay phụ giúp.

Bà Tôn cũng không từ chối, vừa vo gạo nấu cháo vừa nói chuyện với cô: “TốHinh, tối qua cháu nói sau khi mẹ qua đời, bố dượng không muốn nuôi cháu nữa, vậy cháu đã nghĩ đến việc sau này phải làm thế nào chưa?”

Mọi chuyện Lam Tố Hinh nói với họ đều đã qua chỉnh sửa, vì cô không thể nói cho bất kỳ ai biết chuyện ông bố dượng có âm mưu đồi bại nên cô mớiphải chạy ra ngoài.

“Cháu cũng không biết nữa…” Lam Tố Hinh trả lời giống hệt câu cô đã nói vớibà chủ quán ăn nhanh. Cô thầm tính toán, nếu bà Tôn cũng muốn cô và TônChí Cao định hôn ước, rồi đồng ý trả tiền học phí cho cô thì cô sẽ đồng ý ngay.

“Dù gì bố dượng cũng không quan tâm đến cháu nữa, xem ra cháu không thể học đại học được rồi! Việc cháu nên làm lúc này là tìm một phòng trọ, ổnđịnh cuộc sống độc lập trước. Sinh tồn vẫn quan trọng hơn học cao, cháunói có phải không?”

Lam Tố Hinh ngẩn ra, giọng điệu của bà Tôn không hề thể hiện ý muốn quan tâm đến cô.

“Bác có một người bạn làm môi giới bất động sản, lát nữa bác sẽ gọi cho côấy, hỏi hộ cháu một căn phòng giá rẻ phù hợp. Cháu thấy đấy, nhà báccũng chật, Chí Cao và bố nó mùa hè đều thích cởi trần, cháu ở lại đâythực sự không tiện lắm. Cháu thấy đúng không?”

Lam Tố Hinh máy móc gật đầu.

“Bác còn một người bạn làm ở trung tâm giới thiệu việc làm, bác sẽ bảo chúấy tìm giúp cháu một công việc thích hợp. Những chuyện khác, cháu đừnglo nghĩ nữa, giải quyết chuyện công việc và chỗ ở trước đã. Cháu thấyđúng không?”

Rốt cuộc vẫn là một cô gái không có nhiều kinh nghiệm sống, Lam Tố Hinhkhông hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của bà Tôn, liền mạnh dạnkhẩn cầu: “Bác Tôn, cháu rất muốn đi học. Bác có thể giúp cháu giảiquyết vấn đề học phí trước không ạ? Nếu bác có thể giúp cháu, bác bảocháu làm gì cháu cũng làm.”

Bà Tôn khó xử nói: “Tố Hinh, nhà bác cũng chẳng khá giả gì, bác thì chỉ ởnhà làm nội trợ, mọi thứ chi tiêu đều dựa cả vào tiền lương của báctrai. Nuôi một mình Chí Cao ăn học, hai bác đã vất vả lắm rồi, nếu giờthêm cả cháu nữa… Bác e là không thể giúp cháu được.”

Lúc này, Lam Tố Hinh mới cảm thấy mình hơi đường đột, xấu hổ đến độ mặt mũi đỏ gay.

Ông Tôn cũng đã dậy, ngái ngủ, cởi trần bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh, ông mới chợt nhớ ra nhà có khách, lập tức quay lại phòng, mặc áo.

Lam Tố Hinh nhận ra không khí bất tiện đang bao trùm gia đình họ Tôn, cônấu bữa sáng xong, liền quay về thư phòng. Bên ngoài cánh cửa khép hờ,cô nghe thấy vợ chồng họ lén lút nói chuyện.

“Mình à, mình nói với con bé chưa?”

“Em nói rồi. Em nói sẽ giúp nó tìm được một phòng trọ tốt rồi cho nó chuyển đi ngay.”

“Thực ra đứa bé này cũng rất đáng thương…”

“Em cũng cảm thông với nó, nhưng không thể để nó tiếp xúc với Chí Cao nhàmình được. Sau kỳ nghỉ hè, Chí Cao sẽ đi học đại học, còn nó, với tấmbằng trung học, nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm được một công việc phổthông. Hơn nữa, lại còn mồ côi, nghe nói cha nó mất từ khi nó còn nhỏ,người như thế chắc chắn tâm sinh lý không được bình thường. Dù sao thìnó cũng không phải là đối tượng phù hợp với Chí Cao. Cho nên, em bắtbuộc phải chia cách chúng nó càng nhanh càng tốt, tránh…”

Lam Tố Hinh cảm thấy đầu ong ong, không thể nghe tiếp được nữa. Rất lâusau, trên gương mặt cứng đờ của cô dần hiện lên một nụ cười ảm đạm, cười cho sự ngây thơ, ấu trĩ của chính mình. Chẳng qua vì đứa con trai tànphế nên bà chủ quán ăn nhanh mới thèm để ý đến cô, nhưng cô lại tự chorằng mình là một miếng bánh thơm béo ngậy, vợ chồng nhà họ Tôn cũng sẽlấy điều kiện làm con dâu để giúp cô đi học. Ai ngờ họ không những không thèm để ý đến đứa trẻ mồ côi như cô, mà còn nghĩ cách làm thế nào đểxua được cô đi, để cô và cậu con trai quý tử của họ không thể tiếp xúcvới nhau nữa.

Sau khi hai vợ chồng nhà họ Tôn quay về phòng, Lam Tố Hinh lặng lẽ xáchhành lý, rời khỏi nhà họ Tôn. Tôn Chí Cao vẫn chưa ngủ dậy, cô lẳng lặng đứng trước cửa phòng cậu ta một lát rồi âm thầm rời đi.

Cậu nam sinh có dáng vóc và tướng mạo bình thường này trước đây chưa baogiờ thu hút được sự chú ý của cô, nhưng bây giờ, cô không thể với tớicậu ta nữa rồi.

Lam Tố Hinh xách túi hành lý, đi đến quán ăn nhanh, đã đến giờ làm việc.

Nhưng bà chủ quán rất khách sáo nói với cô rằng: “Tố Hinh, bác có hai ngườiđồng hương muốn đến làm nên cháu không cần tới đây nữa. Bác sẽ trả hếttiền công tháng này cho cháu, cháu tìm việc khác đi nhé!”

Lam Tố Hinh nhất thời đờ đẫn, đây chẳng phải đã khốn càng thêm khó sao? Côchỉ còn hy vọng vào công việc này để có thể cầm cự qua ngày mà thôi,đang định mở miệng cầu xin, chợt thấy bà chủ quán vẫn nhìn cô một cáchthản nhiên, cô giật mình nhận ra, hình như bà ta đang cố tình đợi cô đến cầu xin rồi đồng ý lấy đứa con tàn phế của bà ta.

Lam Tố Hinh cố kìm nén những lời muốn nói, nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe. Cốkìm nén không để nước mắt chảy ra, nhận lấy tiền, quay người rời đi. Côbiết bà chủ quán đang cố ý làm khó cô, đổi cách để ép cô đồng ý lấy AĐống tàn phế của bà ta. Nếu cô vẫn không đồng ý thì còn gì để nói nữađây?

Lúc cô quay người rời đi, bà chủ quán nói thêm một câu: “Tố Hinh, dù gìcháu cũng làm ở đây lâu như vậy rồi, sau này có khó khăn gì thì cứ quaylại tìm bác.”

Thật nực cười, sau này có khó khăn gì, cứ quay lại tìm bà ta ư? Khó khăntrước mắt cô đang gặp phải không phải do bà ta cố ý gây ra sao? Lời nóicủa bà ta có hàm ý gì, không cần nói cũng biết. Sau khi Lam Tố Hinh rakhỏi quán ăn nhanh, hai hàng nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũngtuôn trào. Cô cắn răng rời đi, không quay đầu lại, ngầm hạ quyết tâm.Nếu cô thực sự bị ép đến mức phải bán thân, cũng tuyệt đối không bán cho cậu con trai tàn phế của bà ta.

Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp giữa chốn đô thị phồn hoa, xa xỉ mê hồn, nếu chấp nhận đánh đổi bằng bất cứ giá nào thì sẽ không bao giờ sợ rằngmình không thể tiếp tục sinh tồn. Nhưng Lam Tố Hinh vẫn chưa muốn đi đến bước đường cùng đó, cô lau khô nước mắt, xách túi hành lý, đến hết cửahàng này tới cửa hàng khác dọc bên đường, hỏi:

“Chào ông/bà, xin hỏi ông/bà có cần thuê người không ạ?”

“Công việc vất vả đến đâu, tôi cũng làm được, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề cơm ăn, chỗ ở là được.”

“Không cần ư? Đã làm phiền ông/bà rồi!”

Lam Tố Hinh biết khóc lóc cũng vô ích, nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này làtìm việc. Tìm được việc mới có thể giải quyết được vấn đề sinh tồn cơbản nhất của cuộc sống. Nhưng với tấm bằng tốt nghiệp trung học, cô chỉcó thể xin ứng tuyển những công việc phổ thông thông thường. Những côngty lớn luôn là nơi những nhân sĩ, anh tài bước chân vào. Một số cửa hàng nổi tiếng cũng lựa chọn tố chất của nhân viên rất kĩ, họ yêu cầu ngoạihình trẻ trung, xinh đẹp, có khí chất, tiếng Trung, tiếng Anh lưu loát.Khi Lam Tố Hinh bước vào một cửa hàng vàng bạc, châu báu cao cấp, giámđốc nghe nói cô đến ứng tuyển, mới nhìn một cái đã lắc đầu. “Xin lỗi cô, chiều cao của cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.”

Lam Tố Hinh có dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, kết hợp với khuôn mặt tinhtế, xinh đẹp nhìn rất hài hòa, nhưng không phù hợp với tiêu chuẩn tuyểnngười của cửa hàng vàng bạc, châu báu này. Họ yêu cầu nữ nhân viên bánhàng phải có chiều cao từ 1m65 trở lên.

“Vậy làm phiền rồi!”

Trong vòng nửa ngày, không biết đã bị từ chối bao nhiêu lần, Lam Tố Hinh sắpkiệt sức rồi. Ánh nắng tháng Bảy giống như lửa thiêu, đường cái, ngõnhỏ, đâu đâu cũng nóng hừng hực như lò nung. Cô đi trên đường dưới ánhmặt trời nóng rực như đi trong lò lửa, mồ hôi túa ra, chẳng mấy chốcngười bốc mùi chua lòm. Cô biết với bộ dạng này, cơ hội tìm được việc là rất nhỏ, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ cô chỉ hy vọng phép màu sẽ đến với mình.

Lam Tố Hinh quay người, chuẩn bị ra khỏi cửa hàng trang sức, không hề nhậnra một đôi mắt vẫn luôn nhìn cô từ đầu đến cuối, ngay khi cô mới bướcchân vào đây. Lúc đang đẩy cửa kính, đột nhiên Lam Tố Hinh nghe thấyphía sau có người gọi: “Cô gì ơi, cô đang tìm việc sao?”

Lam Tố Hinh quay đầu nhìn, đó là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc đơngiản và thanh lịch, đang nhìn cô chằm chằm. Cô vội gật đầu. “Đúng vậy,bà chủ, bà cần tuyển người sao? Công việc vất vả đến đâu tôi cũng làmđược, tiền công bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể giảiquyết được vấn đề cơm ăn, chỗ ở là được.”

Người phụ nữ đó nghiêm túc nhìn cô một lần nữa rồi gật đầu. “Vậy được, chúng tôi đang muốn tìm người.”

Trong lúc nói chuyện, nữ nhân viên của cửa hàng châu báu cầm ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo rất đẹp, giám đốc cửa hàng đích thân đón lấy, đưacho người phụ nữ trung niên này, nói: “Thật ngại quá, bà Chu, để bà đợilâu rồi. Chiếc nhẫn kim cương đã được khảm lại rồi đây!”

“Được, cảm ơn ông!”

Bà Chu đón lấy chiếc hộp trang sức, nói với Lam Tố Hinh: “Cô đi theo tôi.”

Lam Tố Hinh lúc đầu còn hơi băn khoăn, cứ đi theo một người không rõ lailịch thế này sao? Nhưng nhìn vẻ khách khí của vị giám đốc tiệm trang sức đối với bà ta, cô đoán chắc hẳn bà ta cũng là một người có thân phận và địa vị trong thành phố này, liền đánh liều đi theo. Lúc này, cô chẳngkhác gì một người mù đang mò mẫm trong bóng tối, bỗng một đôi tay dangra, dìu dắt, cô chỉ có thể đi theo, không có sự lựa chọn nào khác.

Một chiếc Mercedes sáng bóng đang đậu bên ngoài của hàng trang sức, tài xếlà một người đàn ông trung niên trông rất đôn hậu, thấy bà Chu đi ra,ông ta vội vàng xuống xe, mở cửa sau đợi sẵn. Thấy Lam Tố Hinh cùng bàlên xe, ông ta hơi kinh ngạc, liếc nhìn cô vài cái.

Lam Tố Hinh cùng ngồi ghế sau với bà Chu. Trên đường, bà ta tỉ mỉ hỏi giacảnh của cô, cô trả lời một cách giản lược: Bố qua đời sớm, mẹ tái giá,mới mất vì tai nạn xe. Cô đi khỏi nhà bố dượng, đơn độc, không ngườithân thích, chỉ muốn tìm một công việc thích hợp để giải quyết chuyệncơm ăn, chỗ ở trước.

Bà Chu xem chứng minh thư của cô. “Chắc cô vẫn đang đi học?”

Lam Tố Hinh do dự giây lát. “Tôi đã thi đỗ vào Học viện Kinh doanh Anh Tài nhưng bây giờ không có cách nào để đi học nữa.”

Bà Chu không nói gì thêm, sau khi chăm chú nhìn cô một lát, liền trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó. Bà ta không nói chuyện, Lam Tố Hinh cũng không lên tiếng. Hướng mắt nhìn ra ngoài cửa xe, cô vẫn thấy căng thẳng,không biết mình đang đi đâu.

Chiếc Mercedes đi đến vịnh Ngân Sa ở ngoại thành, đây là một trong những khunhà đắt đỏ nhất thành phố. Nơi này gần núi, sát biển, phong cảnh tuyệtđẹp. Chiếc xe đỗ trước một tòa biệt thự màu trắng giữa lưng chừng núi,bà Chu đưa Lam Tố Hinh vào phòng khách.

“Cô ngồi đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại.”

Trong phòng bày trí hoa lệ nhưng không mất đi vẻ trang nhã, tinh tế. Lam TốHinh có chút thấp thỏm, lo lắng ngồi xuống sofa, một cô giúp việc mặc áo trắng váy đen bưng đến cho cô một cốc nước cam ép lạnh. Nhấp một ngụm,cảm giác mát mẻ lan khắp cơ thể. Nếu chỉ cầu có cơm ăn, chỗ ngủ thì nơicô đang sa chân vào này thực sự là vượt quá mong ước rồi.

Lam Tố Hinh muốn tìm hiểu một chút về Chu gia từ cô giúp việc nhưng ngẫmnghĩ một chút lại thôi. Tốt hơn hết vẫn nên nói năng thận trọng, im lặng là vàng.

Bà Chu đi khoảng nửa tiếng sau mới về, nói: “Lam tiểu thư, phu nhân muốn gặp cô, mời cô đi theo tôi.”

Lam Tố Hinh nghe mà ngẩn người hồi lâu, hóa ra bà Chu không phải chủ nhân của ngôi nhà này, chủ nhân là người khác.

Vị phu nhân mà bà Chu nói muốn gặp Lam Tố Hinh đang ở trong một phòng khách nhỏ trên tầng hai.

Bà ấy là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc đen búi sang trọng, làm nổi bật làn da trắng như ngọc. Bà ấy mặc bộ quần áo ởnhà bằng chất liệu tơ tằm màu nâu nhạt, trên cổ đeo một sợi dây chuyềntrân châu sáng bóng, ngoài ra không có bất kỳ đồ trang sức nào khác,nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý, nho nhã.

Lam Tố Hinh đứng trước mặt bà ấy, bà ấy nhìn cô với ánh mắt soi mói từ đầuxuống chân. Cô cảm thấy thấp thỏm, bất an, lo sợ bà ấy không ưng ý. Côthực sự không muốn phải đội nắng, đội gió, xách hành lý đi hết của hàngnày đến cửa hàng khác để giới thiệu bản thân mình thêm nữa. Càng nếmtrải cảm giác lang thang, vất vưởng thì càng khát vọng được bình yên, ổn định.

Bà ấy quan sát một lượt, hình như có vẻ hài lòng, nói thẳng vào vấn đề:“Cô là Lam Tố Hinh phải không? Tôi muốn cô chăm sóc một bệnh nhân, côđồng ý không?”

Lam Tố Hinh trả lời không chút ngập ngừng: “Tôi đồng ý!”

“Nhưng bệnh nhân này rất đặc biệt, công việc của cô không phải chỉ là hộ lýbình thường…” Phu nhân ngừng lại một lát, dường như đang suy nghĩ câu từ cho phù hợp. Hồi lâu sau, bà ấy bỗng chuyển chủ đề: “Cô đã đọc Hồng lâu mộng chưa?”

Lam Tố Hinh bồn chồn gật đầu, không hiểu tại sao bà ấy lại hỏi vậy. Lẽ nàongười chăm sóc bệnh nhân còn phải đọc thuộc Hồng lâu mộng sao?

Phu nhân nhận ra sự nghi hoặc của cô, chậm rãi nói: “Trong Hồng lâu mộng,Giả Bảo Ngọc có một đại nha hoàn tên Tập Nhân, cô ta đã chăm sóc anh tarất cẩn thận, chu đáo. Không chỉ là những sinh hoạt thường ngày mà còncó cả chuyện giường chiếu. Lam tiểu thư, cô hiểu ý tôi chứ?”

Lam Tố Hinh sững sờ. “Phu nhân, ý của bà là… chăm sóc bệnh nhân này, tôi còn phải…”

Dù sao vẫn chỉ là một cô gái nhỏ tuổi, ngây thơ, nghe thấy những lời phunhân vừa nói, khuôn mặt Tố Hinh bất giác ửng hồng, không biết nói gìthêm.

Phu nhân trầm tĩnh gật đầu. “Đúng, dù nó có bất cứ yêu cầu gì, cô cũng không được cự tuyệt.”

Trong lòng tràn ngập cảm giác quẫn bách, khó xử và xấu hổ, khóe mắt cô đỏlên, nước mắt như chực trào. Cô chỉ muốn tìm một công việc để kiếm tiềnsinh sống, chẳng lẽ bắt buộc phải trả giá bằng chính thân thể của mìnhsao?

“Lam tiểu thư, nếu cô có thể đảm nhiệm được công việc này, tôi sẽ không đểcô thiệt thòi đâu. Cô đỗ vào Học viện Kinh doanh Anh Tài rồi, đúngkhông? Tôi có thể cho cô tiền học đến lúc cô tốt nghiệp.”

Đầu óc cô trống rỗng, tai cũng như ù đi, nhưng hiện thực vẫn diễn ra sốngđộng ngay trước mắt, đúng là cuộc sống này vẫn luôn tàn nhẫn và khó thởđối với những người như cô. Lại là một cuộc giao dịch, nhưng khác làđược diễn ra trong một tòa biệt thự trang hoàng của vịnh Ngân Sa, cũngcoi như là vụ làm ăn tốt. Rất lâu sau, Lam Tố Hinh mới gắng sức trấntĩnh, hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi… có thể gặp người bệnh đó trướckhông?”

Đó là một người như thế nào đây? Nếu là người có cơ thể và tâm hồn tàn tật như A Đống thì cô thực sự có chút sợ hãi.

Phu nhân đang định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, bà Chu nói vọng vào: “Phu nhân…”

Phu nhân vốn đang bình thản ngồi trên sofa, nhâm nhi chén trà, vừa nghethấy tiếng gõ cửa dồn dập của bà Chu thì đứng bật dậy, vội vàng xỏ déprồi nhanh chóng đi ra mở cửa, hỏi: “Có phải Hạo Đông lại làm sao rồikhông?”

“Vâng, phu nhân, Hạo Đông đột nhiên nổi giận đùng đùng, đập phá mọi thứ.”

Ngay sau đó, ở đầu bên kia hành lang trên tầng hai, không biết trong cănphòng nào, bỗng vang lên tiếng đàn ông gào thét đau đớn, tiếp đó làtiếng đổ vỡ của đồ vật làm bằng thủy tinh. Tiếng thét đó giống như mộtcon thú bị trọng thương đang lăn lộn, gầm rú vang vọng nơi rừng sâukhiến Lam Tố Hinh bất giác cảm thấy sợ hãi.

Phu nhân lập tức chạy ra khỏi phòng, bà Chu cũng theo sau, họ quên mất cònLam Tố Hinh vẫn đang đứng đó. Cô vội vàng xách túi hành lý, cuống quýtđi xuống lầu. Phòng khách lớn ở dưới lầu vô cùng tĩnh lặng, hầu hếtngười hầu ở đây đã được đào tạo, không được truyền gọi thì không lộ mặt. Cô rời khỏi căn phòng đó mà không gặp bất cứ trở ngại nào, dưới ánhnắng chói chang như thiêu đốt bên ngoài sân, lớp mồ hôi lạnh trên ngườiban nãy dần tan biến.

Quá đáng sợ! Giữa ban ngày ban mặt mà tiếng gào thét đó vẫn khiến người tasởn gai ốc, nếu nghe thấy lúc nửa đêm thì chắc chỉ còn nước vỡ tim màchết.

Trực giác mách bảo Lam Tố Hinh, chủ nhân của tiếng thét đó nhất định là“bệnh nhân đặc biệt” mà phu nhân muốn thuê cô chăm sóc. Nếu cô đoánkhông lầm thì người bệnh này chắc chắn bị thần kinh, hơn nữa, có thể là… còn có chiều hướng bạo lực. Vị phu nhân kia còn muốn cô “cẩn thận, chuđáo” chăm sóc anh ta, không được cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của anh ta, vậy nếu anh ta muốn đánh cô, giết cô, cô cũng phải chấp nhận sao?

Tuy rất muốn học đại học nhưng Lam Tố Hinh không muốn dùng sinh mạng đểđánh đổi, sao cô dám ở bên một bệnh nhân đáng sợ như thế chứ? Rời khỏitòa biệt thự sang trọng ấy, cô đi bộ gần nửa giờ đồng hồ mới đến đượctrạm xe buýt gần nhất, bắt xe quay lại trung tâm thành phố, tiếp tụccông cuộc tìm việc.

Thời điểm giữa trưa là lúc nóng nhất của một ngày mùa hạ. Lúc này chẳng aimuốn đi ra ngoài đường, ánh nắng chiếu lên da thịt bỏng rát. Lam Tố Hinh có thể chịu được nóng nhưng không thể chịu được cơn khát đang hành hạcổ họng. Nhưng những hai tệ một chai nước khoáng, nếu thêm một tệ nữa là đủ để cô ăn một bát mỳ chay giá rẻ rồi, cô không nỡ bỏ phí hai tệ nàychút nào. Trên người cô bây giờ chẳng còn bao nhiêu tiền, không thể tiêu bừa bãi được. Cô cố bước đi, đến khi nhìn thấy một ngân hàng. Trongngân hàng ắt sẽ có nước phục vụ khách, Tố Hinh nhanh chóng bước vào,định bụng sẽ uống no bụng nước thì thôi. Xui xẻo sao, bình nước tuy đầyắp nhưng không có lấy một chiếc cốc giấy.

Làm sao đây? Có nước nhưng lại không thể uống, cổ họng cô bỏng rát như bịlửa thiêu. Nếu đây là một nơi vắng vẻ thì cô còn có thể bỏ qua liêm sỉmà ngửa cổ tu vài hớp, nhưng giữa một nơi người ra người vào nườm nượpnhư ngân hàng này thì… cô không thể mất hết tự trọng như vậy được. Saukhi nhìn trái ngó phải, bỏ qua ánh mắt của người bảo vệ, từ trong thùngrác ở góc tường, Lam Tố Hinh thò tay, nhặt một chiếc cốc giấy đã sửdụng. Chẳng quan tâm mọi người sẽ nghĩ thế nào, cô không thể chịu nổicơn khát này nữa.

Chắc chiếc cốc giấy này đã được một cô gái thời thượng dùng, viền cốc cònlưu lại dấu son màu hồng tím đang thịnh hành. Lam Tố Hinh lấy nửa cốcnước tráng qua, sau đó uống liền một hơi tám cốc thì không thể uống nổinữa. Nhân viên bảo vệ kinh ngạc nhìn cô, không thốt nên lời.

Cuối cùng, Lam Tố Hinh rót thêm một cốc nước nữa rồi rời đi. Lúc đi ngangqua nhân viên bảo vệ ấy, cô cố ý cúi gằm mặt, xấu hổ bước ra ngoài. Bannãy, vì cơn khát mà cô bất chấp tất cả, lúc này mới cảm thấy hành độngcủa mình thật chẳng ra sao. Nhưng cô không còn cách nào khác.

3.

Cốc nước đó giống như dòng suối mát lành, nhờ có nó mà Lam Tố Hinh mới đủsức để tiếp tục độc hành giữa trời nắng chang chang, lúc nào khát lắm,cô mới nhấp một ngụm nhỏ. Giống như cảm giác lê bước trên sa mạc, mỗingụm nước đều quý báu vô cùng.

Đi đến mức sắp kiệt sức, cuối cùng cô cũng tìm được việc trong một nhàhàng Trung Quốc, còn được bao ăn, ở. Đúng lúc đang bận rộn chuẩn bị bữatối cho thực khách, giám đốc nghe nói cô từng có kinh nghiệm phục vụquán ăn, liền nhận cô vào làm việc. Trong quán ăn nhanh trước đây, côchỉ phụ trách công việc bưng bê và nhận order của khách, nhưng ở nhàhàng này, cô phải làm cả những việc như rửa rau, rửa bát, bưng bê, dọndẹp bàn, đi đưa hàng… Tất nhiên mới đến thì phải chấp nhận làm nhữngcông việc giống tạp vụ, ai cũng có thể gọi cô đến, quát cô đi, bận bịuđến độ quay như chong chóng.

Buổi tối sau khi tan làm, người cô mệt rũ.

Một người đồng nghiệp đưa cô đến phòng ở dành cho nhân viên của nhà hàng.Căn phòng này rộng chừng mười mét vuông, bốn mặt tường vừa khéo kê đượcbốn chiếc giường tầng, dành cho tám người ở. Người đông phòng nhỏ, lạikhông có thiết bị thông gió. Hơn nữa, giờ đang là mùa hè, vừa bước vàophòng, hơi người ngột ngạt xộc thẳng vào mũi. Lam Tố Hinh không kìm được đưa tay bịt mũi, có người khinh bỉ bĩu môi. “Dào ơi, cô nhạy cảm nhưvậy sao không đến biệt thự mà ở?”

Lam Tố Hinh lẳng lặng bỏ tay xuống.

Đêm đó, cô ngủ không ngon giấc. Trong phòng vô cùng nóng bức, đã thế tiếngngáy của cô gái nằm giường bên phải cứ đập vào tai, cộng thêm mùi hôihám, chua lòm của cô nằm giường bên trái xộc vào mũi khiến Lam Tố Hinhcảm thấy lợm giọng, buồn nôn. Tai và mũi đều bị quấy rầy, cô gần như mất ngủ cả đêm. Ngày hôm sau, đầu cô nặng trịch, lê lết đến nhà hàng làmviệc.

Công việc này tuy được bao ăn, ở nhưng ở đã thảm, ăn còn thảm hơn. Ông chủnhà hàng đúng là một tên keo kiệt, bủn xỉn, có thể tiết kiệm được baonhiêu thì ông ta ra sức tiết kiệm. Một suất ăn của nhân viên chỉ có haimón rau, một món canh, gần như không có chút váng dầu nào. Rất nhiềunhân viên phục vụ trong lúc dọn bàn đã lén bưng những món khách không ăn hết vào phòng rửa, ăn ngấu nghiến, có người còn “hào phóng” gọi Lam TốHinh đến cùng ăn.

Chỉ khi nào quá đói, không thể chịu nổi, Lam Tố Hinh mới nghĩ đến chuyện ăn những thứ đó, giống như hôm gần chết khát ấy, bất đắc dĩ phải nhặtchiếc cốc đã dùng để rót nước uống. Còn bây giờ, tuy đồ ăn hằng ngàynhạt nhẽo, không dầu mỡ, nhưng vẫn có cái mà nhét cho no bụng, Lam TốHinh tuyệt đối không muốn ăn đồ thừa của người khác. Cô gượng cười rồilắc đầu rời đi.

Làm việc trong nhà hàng được hơn một tuần, hôm đó, Lam Tố Hinh đi đưa đồ ăn cho một công ty quảng cáo, biết họ đang tuyển nhân viên đánh máy, côlập tức tự giới thiệu rồi đánh thử một bản văn kiện cho họ xem. Thấy côđánh vừa nhanh vừa tốt, ông chủ rất hài lòng, hỏi: “Công ty của chúngtôi làm ăn nhỏ lẻ, không bao ăn, ở đâu. Cô có thể tự tìm chỗ ở, đượckhông?”

Lương của nhân viên đánh máy không cao, nếu không bao ăn, ở thì tiền lươngcòn chẳng đủ để thuê phòng. Lam Tố Hinh rất thất vọng, nhưng không camchịu bỏ qua, liền nói với ông chủ: “Để tôi suy nghĩ xem có thể tìm đượcchỗ ở không, có gì mai tôi quay lại, trả lời ông, được chứ?”

Ông chủ lập tức đồng ý: “Được, tôi sẽ đợi cô!”

Lam Tố Hinh trở về nhà hàng, xốc lại tinh thần, đi tìm A May, nhân viên thu ngân.

A May là người suy nhất ở đây thuê phòng bên ngoài, vì bạn trai của cô ta làm việc tại một khu công nghiệp ở ngoại thành, cuối tuần nào cũng ngồi xe buýt hai giờ đồng hồ, đến thăm người yêu. Để có thể hưởng thụ thếgiới của hai người, họ thuê một căn hộ khép kín, sống cho thoải mái.

Lúc Lam Tố Hinh nói muốn cùng A May thuê phòng, A May không cần suy nghĩ,liền thẳng thừng từ chối: “Tôi sao có thể sống chung với cô được? Côbiết đấy, cứ cuối tuần là bạn trai tôi lại về.”

“Tôi biết, A May. Tôi muốn thuê phòng chung với cô, tiền phòng, tiền điệnnước và tất cả các phụ phí khác đều chia đôi. Lúc nào bạn trai của côvề, tôi sẽ đi chỗ khác ngủ tạm một đêm, tuyệt đối không cản trở thế giới riêng của hai người đâu. Ban ngày, tôi đi làm, cũng không ở trongphòng, buổi tối mới về ngủ. Tôi cũng không ngủ trên giường của cô, chỉcần trải một tấm thảm dưới đất là được. Cô xem như thế có được không?”

A May đắn đo, suy nghĩ, hình như có vẻ đã xuôi xuôi. Tiền thuê phòng giảm được một nửa, lại không ảnh hưởng đến việc “hội ngộ” bạn trai vào cuốituần. Suy nghĩ một lát rồi cô ta gật đầu, nói: “Vậy được, nhưng tôi cứphải nói thẳng, chỉ cần bạn trai tôi quay về, bất luận là lúc nào, côcũng phải tránh đi chỗ khác đấy!”

Lam Tố Hinh gật đầu như trống bỏi. “Nhất định là thế rồi!”

Tối đó, Lam Tố Hinh xách hành lý đến căn hộ nhỏ của A May. Hôm sau, cô đếncông ty quảng cáo, chính thức nhận lời làm việc. Lúc cô xin ông chủ nhàhàng Trung Quốc nghỉ việc, ông ta quay ngoắt, ngữ khí thay đổi một trămtám mươi độ: “Mới làm có mấy ngày đã nghỉ, không kết toán tiền công.”

Lam Tố Hinh không nói, tốt xấu gì mấy ngày này, cô ở đây cũng có cơm ăn,chỗ ngủ, không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, tiền công coi như nộpvào phí ăn, ở đi.

Ở công ty quảng cáo, cô làm việc rất chăm chỉ, tuy đây chỉ là một công ty nhỏ, thuê một căn hộ ba phòng, một sảnh làm văn phòng nhưng so với nhàhàng Trung Quốc toàn mùi dầu mỡ kia vẫn tốt hơn nhiều. Trưa thì ăn cơmtại văn phòng, còn buổi tối, cô chỉ ăn qua loa, hoặc nấu mỳ hoặc ăn bánh bao cho xong bữa.

Lam Tố Hinh vô cùng cẩn trọng khi thuê chung phòng với A May. Cô biết, cuộc sống trước mắt có yên ổn hay không hoàn toàn dựa vào thái độ của cô. Cô luôn cố gắng không làm phiền đến cô ta, tối nào cũng đều đợi cô ta đingủ rồi mới trải thảm xuống sàn, sáng sớm, khi cô ta chưa dậy, cô đã khẽ khàng thu dọn tấm thảm gọn ghẽ. Đến cuối tuần, cô biết ý, tránh rangoài từ rất sớm. May lúc này là mùa hè, Lam Tố Hinh có thể đến công tyquảng cáo, ngủ tạm một đêm trên bàn làm việc.

Cuối tuần đó, bạn trai của A May gọi điện nói có việc bận, không đến đượcnên tối đó, Lam Tố Hinh và A May đã đi ngủ từ sớm. Ai ngờ hơn mười mộtgiờ đêm, anh ta lấy chìa khóa riêng mở cửa, mò vào phòng trong bóng tối. Anh ta giẫm lên chân của Lam Tố Hinh, dọa cô một phen sợ hãi, nhảy dựng lên: “Á!”

A May dậy bật đèn, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Không phải anh nói hôm nay có việc không về sao?”

“Xong việc rồi, anh liền bắt xe về thăm em ngay. Cô ấy là ai vậy?”

Anh ta nhìn xoáy vào Lam Tố Hinh bằng ánh mắt không chút kiêng dè. Trờinóng như đổ lửa, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, hơn nữa, trướcnay, cô vẫn quen ngủ không mặc áo ngực, lúc này đột nhiên bị một ngườiđàn ông nhìn chằm chằm, liền cảm thấy lúng túng, khó xử, mặt đỏ bừng.

A May nhanh nhẹn cầm bộ quần áo phông nam, đẩy bạn trai vào phòng vệ sinh tắm rửa. Sau đó, cô ta thản nhiên nói với Lam Tố Hinh: “Cô xem, bạntrai tôi về rồi, tối nay cô tìm chỗ khác ngủ đi nhé!”

Lam Tố Hinh đành thay quần áo, đi ra ngoài. Cô đã đồng ý, hễ bạn trai của A May về, cô sẽ lập tức tránh đi, nhường phòng lại cho họ. Nhưng tại saoanh ta lại quay về đúng lúc này kia chứ? Đã hơn mười một giờ đêm rồi, cứ coi như cô đến công ty ngủ nhờ thì giờ cũng chẳng bắt được xe buýt nữa. Bình thường cô phải mất nửa tiếng đi xe buýt mới đến được nơi làm việc.

Nửa đêm, đường phố vẫn sáng ánh đèn. Những chiếc đèn neon bảy màu rực rỡtrang hoàng cho cảnh đêm thành phố thêm lung linh, huyền ảo. Phố xá ítngười qua lại, chỉ còn những chiếc đèn xe chớp nháy như sao băng trênmặt đường.

Lam Tố Hinh lẻ loi, bước những bước vô định trong đêm tối, trong lòng trànđầy sự mơ hồ, không biết làm thế nào, cũng không biết nên đi đâu, vềđâu. Cứ đi mãi, đi mãi, nước mắt như những cánh hoa, lã chã rơi xuốngmặt đường, cô biết khóc cũng không có tác dụng gì nhưng không thể khốngchế nổi cảm xúc của mình nữa rồi. Tiếng khóc bất lực của cô vang lêngiữa đường phố lúc nửa đêm, không một ai nghe thấy.

Lam Tố Hinh đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới tới công ty. Vừa mệt vừa tủi,cô đến bên bàn làm việc, vừa đặt lưng xuống đã thiếp đi. Cô ngủ một mạch đến lúc có người lay gọi mới tỉnh. Mở mắt ra liền nhìn thấy đồng nghiệp đang kinh ngạc nhìn cô. “Sao cô lại ngủ ở đây?”

Công ty không phải là chỗ để ngủ lại, Lam Tố Hinh bị ông chủ phê bình, cònthu hồi chìa khóa cửa chính của cô, tránh sau này cô lại lén chạy đếnngủ.