Chương 34: 34: Công Tử Bệnh Nặng (1/2)

Nghe thấy vậy, Thiệu lão gia mừng rỡ, vội vàng tạ ơn.

Hồ Phúc đắc ý quay sang quét mắt nhìn mọi người.

Sau đó bước lên đầu tiên, quan sát kỹ Thiệu Hiến, thì thấy một đám khí đen bao quanh hắn ta, có lẽ đó chính là tà khí.

Vì thế liền lấy ra một tấm bùa trừ tà, bắt đầu niệm chú.

Ngay tức khắc, một luồng khí nóng tỏa ra khiến nhiệt độ trong phòng tăng vọt, nhưng chưa đầy ba giây sau, lại xuống thấp như cũ.

"Hả?!" Hồ Phúc sửng sốt, nhìn thấy Thiệu Hiến vẫn yếu ớt, sắc mặt còn tái nhợt, tà khí xung quanh cũng chưa giảm bớt, "Sao thế này?" Theo lý thuyết, bùa trừ tà phải xua hết tà khí, giúp đối phương khôi phục tinh lực rồi chứ.

Nhưng tại sao trông hắn ta vẫn đau ốm quặt quẹo như thế?

"Ha ha ha, xem ra đạo hạnh của Hồ đạo hữu chưa đủ cao thâm nhỉ?" Vương đạo trưởng nhếch mép cười khẩy trên nỗi đau của người khác, hắn đã sớm khó chịu với cái tên Hồ Phúc thích tranh công này rồi.

Thế là không chần chừ, bước lên gạt họ Hồ sang một bên, "Không bằng để bần đạo thử xem."

Hồ Phúc tức tối, nhưng đúng là hắn đã thất bại, đành phải nhường qua bên cạnh.

Bên kia, Vương đạo trưởng lấy ra một pháp khí trừ tà, niệm chú một hồi.

Trong giây lát, pháp khí tỏa ra một luồng sáng nhạt, bao quanh Thiệu công tử, nhưng là đối phương vẫn không phản ứng chút nào.

"Sao có thể?" Vương đạo sĩ ngây người, vẻ mặt không dám tin.

Đây chính là linh quang, đáng lẽ phải xua hết tà khí trên người đối phương rồi chứ?

"Hừ, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi." Hồ Phúc bắt lấy cơ hội chế giễu lại.

Vẻ mặt mọi người càng thêm căng thẳng, pháp khí cũng không xua được tà khí, xem ra vụ này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.

Vì thế mọi người nối tiếp nhau tiến lên, thi triển Huyền thuật trừ tà.

Nhưng bất luận là dùng phù chú, pháp khí, hay là trận pháp, thậm chí lập đàn làm phép, Thiệu Hiến vẫn không phản ứng gì, sắc mặt không những không khá lên, mà còn nhợt nhạt hơn.

Lão nhân và lão Chu cũng đi lên thử ném một tập bùa to, nhưng không thấy có hiệu quả.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

"Sao lại như vậy, không thể nào, trên đời làm gì có loại tà khí nào mà không xua được."

"Xem ra thứ bám trên người công tử không phải là tà khí!"

"Cho dù không phải tà khí, thì cũng sẽ bị pháp thuật diệt trừ.

Nhưng vì sao lại không có phản ứng gì?"

"Tình hình của Thiệu công tử nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng."

Mọi người càng tranh luận kịch liệt, vẻ mặt cũng càng căng thẳng hơn.

Vân Hiểu nghiêng đầu nhìn người trên giường, không nhịn nổi tò mò liền đặt tay lên mạch quay của Thiệu Hiến.

Đối phương bất giác ngẩng lên nhìn, hắn bỗng sững người khi thấy trong đoàn trừ tà có cả nữ giới.

Đồng tử co lại, há miệng thở dốc hình như muốn nói điều gì, nhưng một hồi sau, hắn lại cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của nàng.

Vân Hiểu hơi nhíu mi tâm.

Nàng thu tay về, mạch tượng này......

"Thiệu lão gia, xin hỏi, trước khi lệnh công tử mắc bệnh, có chuyện gì lạ xảy ra hay không? Hay là trong phủ có điểm nào khác thường không?" Mọi người thảo luận hồi lâu vẫn không có kết quả, đành quay sang nhìn Thiệu lão gia.

"Đều không có, trước khi con ta bị bệnh, trong phủ không xảy ra chuyện gì cả." Thiệu lão gia lắc lắc đầu, rồi đột nhiên biến sắc, dường như vừa nhớ ra điều gì, "Nói đến chuyện lạ......" Hắn quay đầu nhìn lướt qua con trai, rồi đưa mắt nhìn mọi người, "Không bằng các vị tiên sư theo ta lên sảnh trước, ta sẽ nói rõ ràng cho các vị nghe."

Mọi người liếc nhìn nhau, đoán rằng đối phương có chuyện quan trọng muốn nói, liền vội vàng gật đầu.

"Mời các vị tiên sư!" Thiệu lão gia lập tức dẫn mọi người ra cửa.

Vừa định ra ngoài thì nghe thấy tiếng Thiệu Hiến gấp gáp gọi lại, "Cha......"

Thiệu lão gia dừng bước, quay đầu lại an ủi, "Hiến Nhi, đừng nóng vội, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.