Chương 18: 18: Nữ Quỷ Cản Đường (1/2)

Nữ quỷ vốn đang vắt mình lên cây, uốn éo tạo dáng để chuẩn bị cho màn xuất hiện thật khủng bố thì đột nhiên nghe thấy lời nói của Vân Hiểu.

Thẹn quá hóa giận, nữ quỷ chẳng thèm ẩn thân nữa.

Nàng ta giật bên chân bị kẹt ra, bắt đầu biến thân.

Ban đầu khuôn mặt chỉ hơi trắng bệch, bây giờ bỗng dưng phân hủy, lộ ra máu thịt be bét và xương sụn bên trong.

Thân áo trắng như được nhuộm màu máu đỏ.

Bụng đang bằng phẳng đột nhiên nứt thành một lỗ hổng, nội tạng trượt ra ngoài, treo vất vưởng trên cây, trông cực kì đáng sợ.

"Quỷ...!Quỷ quỷ...!Quỷ a!" Lão đầu sợ ngây người, tay chân run rẩy, theo bản năng mò mò túi tìm bùa mà mãi vẫn không thấy đâu.

Thôi xong rồi, hôm nay chỉ nghĩ là đi mua lương thực, nên quên không mang bùa theo.

Sao lão xui xẻo quá vậy! Tại sao vừa ra khỏi cửa đã gặp quỷ a, lại còn đều là nữ quỷ, mà trông còn quen quen nữa.

"Tố Nương!" Vân Hiểu gọi thẳng tên của đối phương.

Không ai khác, chính là nữ quỷ đi ám Lý gia lúc trước.

Không ngờ nàng ta nhanh như vậy đã khôi phục nguyên khí.

Có lẽ là hài lòng trước bộ dạng run lẩy bẩy của Bạch Duật, mặt nữ quỷ càng thêm nát tươm, chỉ để lại một nửa khóe miệng, âm trầm cười: "Ta đã nói nhất định sẽ tới tìm các ngươi báo thù."

"Ngươi không lo đi đầu thai, bám...!bám lấy chúng ta làm gì?" Lão đầu phản bác, nhưng hai chân run run, có vẻ sắp đứng không vững được nữa.

"Câm mồm!" Nữ quỷ trừng mắt, thần sắc càng thêm dữ tợn, tức giận nói: "Nếu không phải do các ngươi cản đường, ta sớm đã xử lý xong mấy tên súc sinh không bằng cầm thú kia.

Các ngươi đã có gan lo chuyện bao đồng, thì cũng nên lường trước hậu họa.

Chịu chết đi!"

Nói rồi nữ quỷ vung tay, một luồng khí đen bốc lên, trong nháy mắt móng tay dài hơn 10cm, sắc nhọn như dao, lao thẳng về phía hai người.

Chết đi, chết đi, chết đi...

"Chạy mau!" Lão đầu luống cuống triệt để.

Lão lấy hết dũng khí, kéo Vân Hiểu chạy về hướng đạo quán.

Kéo một cái, lại phát hiện Vân Hiểu vẫn đứng yên không động đậy.

"Nha đầu!" Còn đứng ngây ngốc đấy làm gì? Trốn mau!

Vân Hiểu: "..." Má nó, nàng cũng muốn chạy a, nhưng chân run quá không thể chạy nổi huhu!

Nếu so sánh tốc độ bay của nữ quỷ với tốc độ chạy tối đa của hai người, thì đoán chừng trong vòng bốn trăm mét nữa hai người sẽ bị đuổi kịp.

Mà khoảng cách giữa bọn họ và đạo quan ít nhất cũng là một ngàn mét.

Kể cả khi đang trong trạng thái sợ hãi, kích thích adrenalin sản sinh, phát huy khả năng chạy vượt xa mức bình thường thì bọn họ cũng sẽ bị bắt kịp trước khi về đến nơi.

Trong khoảng khắc, Vân Hiểu xoát qua một loạt những công thức toán học, sau cùng đưa ra kết luận bọn họ căn bản chạy không thoát, chết là cái chắc!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nội tâm Vân Hiểu hoảng loạn tột độ, nhưng khuôn mặt vẫn đứng đắn, nghiêm túc như cũ, biểu cảm trấn định, đến mí mắt cũng không nháy nhiều hơn một lần.

Mắt thấy móng tay sắc bén của nữ quỷ sắp đâm tới bọn họ, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Hiểu đột nhiên ngẩng đầu đối diện nữ quỷ, trầm giọng nói:

"Ngươi đây là muốn tự dồn mình vào đường cùng sao?" Thanh âm nhẹ nhàng, bình tĩnh, như đã nắm chắc phần thắng.

Nữ quỷ sửng sốt, theo bản năng thắng gấp lại, đứng cách hai người khoảng năm bước, quét ánh mắt hoài nghi đánh giá Vân Hiểu.

Chẳng lẽ hai người này còn quân bài tẩy gì chưa lật, thế là nữ quỷ thử thăm dò.

"Hừ! Ngươi không cần phải phô trương thanh thế, ngày hôm nay các ngươi đều phải chết ở chỗ này!"