Chương 10: 10: Thân Truyền Thụ Truyền Thừa (1/2)

Bạch Duật còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một thanh âm hùng hồn, trang nghiêm đột ngột vang lên.

“Ngươi nhìn thấy ta?”

Hả?

Ai? Tiếng ai nói đấy?

(_Д_≡_Д_)

Bạch Duật phản xạ có điều kiện ngó nghiêng bốn phía, nhưng không thấy có gì lạ.

Lẽ nào lại có quỷ á?

Nhưng trong mắt Vân Hiểu, một người tỏa sáng hệt như bóng đèn di động đang bay từ bàn thờ về phía nàng, cuối cùng dừng ở vị trí cách nàng hai bước chân.

Trong nhất thời, không gian xung quanh sáng càng thêm sáng, sáng đến chói mắt.

“Thì ra là thế, chưa từng tu luyện đã mở Thiên Nhãn.” Giọng nói của nam nhân chói mắt kia vang lên lần nữa, mang theo một chút ý vui mừng cùng tán thưởng.

“Tư chất tạm được.”

Vân Hiểu theo bản năng híp mắt, lùi về sau.

Sáng quá! Sáng đến mù mắt ta rồi.

Có lẽ nhận thấy sự khác thường của nàng, nam tử giơ tay, ánh sáng trên người chậm rãi tối lại, dường như đang tận lực thu liễm.

Trong khoảng khắc, một thân ảnh nam tử xuất hiện rõ ràng trước mắt hai người, bao gồm cả Bạch Duật.

Vân Hiểu lúc này mới thấy rõ diện mạo đối phương.

Trong chớp mắt, con ngươi nàng cứng lại, hai mắt trợn to.

Gương mặt tê liệt nhiều năm dường như có hi vọng hồi phục.

Nam tử trước mắt một thân bạch y đơn giản, sạch sẽ trang nhã như tuyết trắng đầu mùa.

Tóc đen như mực, dài chấm đất, chỉ dùng một dây trắng cột nhẹ nhàng kéo tóc lên.

Mấu chốt chính là khuôn mặt, bất luận là dùng bao nhiêu mỹ từ văn vẻ để tả, đều là sự khinh nhờn đối với giá trị nhan sắc kia.

Nếu nhất định phải dùng một câu để miêu tả, nàng chỉ thể miễn cưỡng nói —— không cách nào nhìn thẳng! Hoàn mỹ đến độ không cách nào nhìn thẳng!

Nàng sống đến nay hơn hai mươi mấy tuổi, mà chưa từng gặp cái cmn nhan sắc cấp bậc thần tiên nào như thế này a.

“Tổ…… Tổ…… Tổ……” Đột nhiên giữa không trung xuất hiện một bóng người, dọa lão nhân một phen sợ đến ngây người.

Mắt lão trợn to.

Miệng há hốc, nửa ngày không khép lại được.

Cứ kêu Tổ Tổ liên tục, nói mãi không nổi một câu.

Đầu óc lão càng trống rỗng, hai chân nhũn ra.

Đây thật là…… Tổ sư gia?!

Lão đang nằm mơ phải không? Mẹ ơi, mau xem, Tổ sư gia hiển linh thật kìa!

w(_Д_)w

Ánh mắt nam tử lúc này mới hướng sang người Bạch Duật, cũng không rõ nghĩ tới cái gì, khuôn mặt hắn lạnh lùng, biểu cảm không có biến hóa gì lớn, nhưng trên gương mặt tuyệt sắc kia viết to hai chữ—— ghét bỏ.

Thậm chí còn bật ra một tiếng hừ lạnh.

Hừ! Gỗ mục!

Bạch Duật mơ hồ cảm thấy tâm can đau xót, giống như vừa bị đâm một kích vậy.

Tổ sư gia bên kia cũng quay đầu tiếp tục nhìn Vân Hiểu.

Lúc này, sự ghét bỏ trong mắt mới tản ra, chậm rãi nói.

“Ngươi tên là gì?”

Vân Hiểu định thần lại sau cú sốc bởi nhan sắc nghịch thiên, theo bản năng đáp lời: “Vân Hiểu.”

“Ừm.” Nam tử gật đầu.

“Ngươi đã bái nhập làm môn hạ của ta, thì nên chăm chỉ tu hành, sớm trèo lên đại đạo.” Vừa nói, hắn vừa lật tay.

Một quyển sách màu lam xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn.

“Đây là ‘ huyền tâm quyết ’, nhớ tu luyện cho tốt.”

Vân Hiểu hơi sửng sốt, quan sát quyển sách trong tay hắn, nhưng không đón lấy.

Lão nhân bên cạnh hít một ngụm khí lạnh.

Vẻ mặt không dám tin, kích động giống như sắp ngất.

Truyền…… Truyền truyền…… Truyền thừa!!