Chương 83: Ảnh đế giải nghệ* (1) (1/2)

Thực ra cái tên của chương là Ảnh đế về hưu cơ, nhưng mèo tự đổi thành giải nghệ đó, hí hú.

Tiểu Quách cảm thấy, ảnh đế nhà mình dạo này rất quái lạ.

À, không đúng, đã không còn là ảnh đế nữa, là nhân viên về hưu dưỡng lão không nghề nghiệp.

“Anh Quan.” Hắn ném bay những suy nghĩ rối loạn lung tung trong đầu, hết sức đứng sát quan sát Quan Bác Văn đang chuyên chú chơi di động, nhỏ giọng nói: “Vương Đạo mở Sòng Bạc, đã phát thiệp mời tới, có đi không anh?”

Quan Bác Văn đầu cũng không nâng lên một chút, tiếp tục chuyên tâm ấn di động.

Đây là cự tuyệt… Hắn yên lặng mở ra cuốn lịch trình ra, buồn bã gạch bỏ cái đầu tiên.

“Chị Hà khai trương cửa hàng, mời anh đi cắt băng, anh muốn đi không?”

Quan Bác Văn xê dịch mông, thay đổi tư thế càng thêm thoải mái dựa vào sô pha.

Đây hoàn toàn là không có hứng thú… Gạch bỏ lịch trình thứ hai.

“Cuối tuần chị Nhị Từ khởi động máy quay phim mới, mời anh qua giúp đỡ, anh xem…”

Quan Bác Văn nghiêng người, dùng cái ót đối diện với hắn.

Thực tốt, chị Từ này có thể loại khỏi danh sách người liên hệ… Quyết đoán gạch bỏ cái lịch trình thứ ba.

“Anh Quan, chỗ này còn có tiết mục thăm hỏi, em thấy đối phương có thành ý, tiết mục này cũng tốt, em cảm thấy…”

Quan Bác Văn rốt cuộc cũng rời tầm mắt từ di động sang, giương mắt nhìn hắn.

Hắn thấy vui vẻ trong lòng, càng thêm dịch sát thêm: “Anh Quan, tiết mục này quả thật không tệ, em nếu còn muốn nhận, em đây liền liên hệ thời gian với đối phương, để họ nhanh chóng mang bản thảo phỏng vấn đến, chúng ta…”

Quan Bác Văn buông di động, sờ cằm: “Tiểu Quách à…”

“Ai, anh Quan có ý tưởng gì cứ việc nói, em cam đoan sẽ không để bọn họ hỏi một chút vấn đề không thể hỏi, em làm việc thì anh cứ yên tâm.”

“Không phải.” Quan Bác Văn lắc đầu, bĩu môi, bộ dáng ghét bỏ: “Cậu rất ồn ào, còn nữa, tôi đã giải nghệ, những việc này không có quan hệ với tôi, cậu mau vứt bỏ hành trình trong tay cậu đi, tôi đói bụng, đi mua chút đồ ăn về cho tôi.”

Tiểu Quách nghẹn họng, sau đó mặt suy sụp: “Anh Quan, giải nghệ cũng không đại biểu hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, trong vòng luẩn quẩn nhiều việc tốt, ít nhiều trực tiếp buông tay.”

“Cho nên cậu cảm thấy tôi rời khỏi giới giải trí thì không thể nuôi sống bản thân mình?” Quan Bác Văn nhướng mày, một bộ dáng nho nhã lười biếng, trong mắt thì tràn đầy ánh sáng giảo hoạt: “Tiểu Quách à, biết vì sao anh không sa thải cậu không?”

Sa thải gì chứ, đây chính là chuyện dân sinh. Thần kinh Tiểu Quách nháy mắt căng thẳng, trừng lớn mắt, chần chừ mở miệng: “Chẳng lẽ không phải vì khả năng của em… Nguyên nhân …. Lại không phải còn là người lâu năm theo anh… sao…?”

Quan Bác Văn lắc đầu, “Thời gian Tiểu Hàn ở bên tôi còn dài hơn cậu, cũng bắt đầu từ khi tôi vào nghề cũng đã theo.”

Tiểu Quách không có lời gì để nói, đúng vậy, luận về thời gian công tác, người lâu năm theo bên anh Quan có thể nói là cả đống, bản thân hắn chỉ là một trợ lý mà thôi… Từ từ, nói như vậy, vì sao lại lưu lại mình?

“Bởi vì cậu ngốc.” Quan Bác Văn thấy rõ vẻ nghi hoặc trong mắt hồn nhiên của hắn, mỉm cười, chỉ ra cửa lớn: “Cho nên, bây giờ, đi mua đồ ăn cho tôi. Điểm tâm ở Đông Tư phố Mặc Các, canh Bách Vị Hiên phố Tây Nhị, cháo Cẩm Tú phố Nam Tam, ừ, gần đây khá nóng, không có gì ăn uống, cứ như thế đi.”

Tiểu Quách choáng váng: “Anh Quan, mấy cửa hàng này đều có chút quá xa…”

“Tôi trả cậu tiền lương cao như vậy, kết quả cậu không muốn mua cơm cho tôi?” Quan Bác Văn không thể tin mà nhìn hắn, bộ dạng khổ sở thương tâm: “Hay là nói cậu bắt nạt tôi tuổi lớn, không còn quản được cậu?”

“…” Ông chủ có bệnh, chịu vậy.

Hắn cúi đầu nhìn quyển sổ hành trình dầy đặc trong tay một cái, gập lại và vứt vào trong thùng rác: “Vậy anh Quan chờ em, em đây đi mua ngay, mua mấy thứ chắc cũng tốn chút thời gian, anh có thể ăn chút đồ lót bụng trước.”

Quan Bác Văn mỉm cười xua xua tay với hắn, một lần nữa cầm lấy di động, lạch cạch lạch cạch ấn phím.

Tiểu Quách nhìn đầu tóc hắn rũ xuống một cái, bộ quần áo màu tối mặc ở nhà, dáng ngồi lười nhác, chỉ có thể thở dài trong lòng, xoay người ra cửa —— được rồi, ảnh đế không có chí tiến thủ như vậy cũng khá tốt… So với trước kia bận rộn không biết ngày đêm vẫn tốt hơn.

Sau khi có suy nghĩ Quan Bác Văn tâm tình lạc quan ngây người nửa tháng ở nhà bị lật đổ.

Vẫn là sô pha kia, vẫn là người kia, vẫn là cái di động gặp quỷ kia.

Quan Bác Văn sau khi cắt tóc thoạt nhìn trẻ hơn nhiều, ánh sáng ấm áp sau giờ Ngọ (từ 11 giờ – 13 giờ) chiếu qua cửa sổ sát đất đến trên mặt sô pha, vẻ mặt hắn ấm áp, toàn bộ ngôi nhà ấm áp.

… Nếu trên bàn trà không có nhiều hộp cơm thì tốt rồi.

“Anh Quan, ăn xong cơm sao không thu dọn bát đũa…” Tiểu Quách bất đắc dĩ, nhận mệnh tiến lên, kéo thùng rác qua bắt đầu dọn dẹp, “Nghỉ ngơi thả lỏng một chút là tốt, nhưng cũng phải có chút vận động vừa phải, đừng chê em lắm miệng, đi ra ngoài đi dạo đi, đừng buồn ở nhà.”

Quan Bác Văn vẫn cúi đầu ấn di động, dường như không nghe thấy lời hắn nói.

… Người lớn như vậy mà cứ thích chơi di động. Hắn thở dài, xách túi rác xoay người ra cửa.

Sau khi ném xong rác rưởi trở về, Quan Bác Văn vẫn là tư thế kia, chẳng qua di động bị hắn buông xuống.

“Anh Quan?” Hắn nghi hoặc tới gần, sau đó lại thấy vui sướng: “Là quyết định đi ra ngoài một chút sao? Muốn đi đâu ạ? Em đây liền lái xe, đúng rồi, muốn thay quần áo trước không, anh Quan chờ em chút, em đi chuẩn bị quần áo cho anh.”

“Từ từ.” Quan Bác Văn gọi hắn lại, bộ dạng mê mang: “Hôm nay mùng mấy?”