Chương 74: Trước kỳ thi (1/2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khuyên can mãi, Lương Chu rốt cuộc cũng chịu đi tới công ty làm việc, chẳng qua chỉ đi vào buổi sáng mỗi ngày, còn buổi chiều thì vẫn cứ cố chấp ở trong bệnh viện, nhìn chằm chằm Lý Đào và Dư Sơ Lâm ôn tập.

Bởi vì không thể tự viết chữ nên nội dung ôn tập của hai người đều tập trung ôn tập các kiến thức trọng yếu, một người hỏi một người đáp, gặp ý kiến bất đồng liền thảo luận một phen, nói chung, phối hợp rất ăn ý.

“Thi thử lần hai vừa kết thúc, cậu muốn nhìn bài thi không? Đề thi vật lý lần này khá khó.” Lý Đào lôi ra một bộ đề thi trong ba lô, hỏi.

“Vậy cho tớ xem đề vật lý đi.” Dư Sơ Lâm gật đầu.

Lý Đào tìm đề thi vật lý đưa tới trước mặt hắn, nói: “Mục trắc nghiệm khá tốt nhưng khó là ở đề phân tích.”

Dư Sơ Lâm cau mày nhìn đề mục, đột nhiên cười: “Khó có lúc cậu thi đạt trăm phần t trăm nhỉ.”

“Ừ.” Lý Đào buông đề thi, tay đột nhiên giữ mái tóc Dư Sơ Lâm, vẫn là bộ mặt không cảm xúc nhưng giọng nói thì khá dịu dàng: “Đề này cậu có thể hoàn thành hết cả… Tóc dài quá.”

“Thế sao?” Dư Sơ Lâm nhìn mái tóc của mình, bất đắc dĩ cười nói: “Nằm ở trên giường bệnh không thể cắt, cậu đừng nhìn tóc mái phái trước của tớ dài như vậy chứ thật ra tóc sâu đầu tớ ngắn lắm, lúc phẫu thuật phải cạo sạch hết, thật xấu.”

“Cậu đâu xấu.” Lý Đào lắc đầu, duỗi tay sờ gáy hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Quả nhiên là rất ngắn, đâm cả vào tay.”

“Ai ai, chớ có sờ, miệng vết thương vừa mới cắt chỉ, ngứa lắm.” Dư Sơ Lâm không ngờ hắn đột nhiên làm động tác thân mật như vậy, hơi ngẩn người, cười né tránh.

Lý Đào dừng tay một chút rồi thu về, đầu hơi quay đi, nhìn cánh tay phải bị băng bó của hắn, hỏi: “Đau không?”

Dư Sơ Lâm nhìn heo mắt hắn về tay phải mình, đáp: “Khi mới tỉnh biết mình bị gãy xương cũng chưa có cảm giác đau… Nhưng đến giờ, khá tốt, đã từ từ khép lại, chỉ là miệng vết thương có lúc ngứa mà không thể cào.”

“Ăn nhiều đồ bổ.” Lý Đào liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên đưa tay ra nhéo một cái vào chỗ lộ ra ngoài trên cánh tay phải: “Có cảm giác không?”

Ngón tay Dư Sơ Lâm theo phản xạ giật giật, cười, “Đương nhiên là có chứ, tớ cũng không phải tàn phế, cậu khi về nhớ nói với Vương Chí giúp tớ một tiếng, bảo cậu ta rằng tớ rất khỏe, cậu ta đừng có lo lắng.”

“Ừ.” Lý Đào gật đầu, yên lặng một lúc nhìn mắt hắn, đột nhiên nói nghiêm túc, “Sơ Lâm, cậu đừng chết.

Lý Đào rất ít khi gọi tên hắn, huống chí là dùng giọng điệu nghiêm túc như này, hắn ngẩn người, giương mắt nhìn đôi mắt đen luôn không có cảm xúc của hắn, cười đáp: “Đương nhiên rồi, tớ chính là người muốn sống lâu trăm năm.”

“Cậu nói, muốn sống lâu trăm tuổi.” Lý Đào vươn tay nắm tay hắn.

Dư Sơ Lâm giơ tay nắm lại, lắc lắc, cong khóe miệng, “Đương nhiên.”

Lương Chu vẫn luôn bàng quan đen mặt, đứng dậy buông văn bản trong tay, đi qua chen ngang cuộc nói chuyện của hai người, đầu tiên là sờ tóc Dư Sơ Lâm, sau đó nhét tay hắn vào trong chăn, dịu dàng hỏi: “Ôn bài một lúc rồi, nghỉ chút đi, có khát nước không?”

“Anh xử lý xong công việc rồi ạ?” Dư Sơ Lâm hỏi.

“Còn chút xíu nữa, chúng ta cùng giải lao một chút, được không?”

Dư Sơ Lâm gật đầu, nhìn Lý Đào: “Chúng ta nghỉ chút rồi lại xem đề thi, cậu muốn uống cái gì? Loại nước trái cây nào chỗ tớ cũng có hết.”

Lý Đào nghiêng đầu nhìn tầm mắt Lương Chu, sau đó hơi dịch đầu đi, đáp: “Tớ uống cùng loại với cậu là được.”

“Vậy hai ly nước chanh đi.” Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu.

Lương Chu ánh mắt thật sâu nhìn Lý Đào mới đứng dậy đi về bàn nhỏ rót hai ly nước chanh lại đây, một ly cho Lý Đào, một ly khác cắm ống hút đưa tới bên miệng Dư Sơ Lâm, giống như tùy ý hỏi: “Cậu tới bệnh viện giúp Sơ Lâm ôn tập, giáo viên và cha mẹ có đồng ý không?”

Lý Đào uống một ngụm nước trái cây, rất bình tĩnh đáp: “Tôi xin ôn tập ở nhà, thầy đã phê, cha mẹ cũng đồng ý. Ở trường ngốc cũng chỉ có làm mấy bộ đề thi mà thôi, không có gì khác nhau, về nhà làm cũng như vậy thôi.”

“Có thể xin ở nhà ôn tập?” Dư Sơ Lâm trừng mắt: “Thầy Cao sẽ đồng ý?”

Lý Đào quay đầu nhìn hắn, ánh mắt ấm áp: “Thành tích tớ tốt, thầy dĩ nhiên không có ý kiến.”

Thì ra là đặc quyền của học sinh xuất sắc, Dư Sơ Lâm sáng tỏ gật đầu, than thở:: Trước kỳ thi đại học một tháng thi thử dày đặc như vậy cũng không biết mọi người có chịu nổi không.”

“Không cần lo lắng.” Lý Đào buông cốc nước trái cây, bắt đầu thu thập đề thi, giải thích: “Thầy Cao nói chỉ thi thử ba lần, tuần cuối cùng sẽ để mọi người thả lỏng một chút, còn cho mọi người nghỉ vài ngày trước khi thi đại học.”

“Vậy thì tốt!” Dư Sơ Lâm yên tâm, cười hỏi: “Tớ này có tính là ở nhà ôn tập không nhỉ? Còn có người học chung, tớ đây chính là đãi ngộ cao cấp, chỉ là làm phiền cậu rồi.”

Lý Đào bị ảnh hưởng bởi hắn cười, trên mặt cũng lộ ý cười, nói: “Không có phiền, học chung với cậu còn yên tĩnh hơn học ở trường.”

“Vậy thì tốt!”

Hai người lại tiếp tục hàn huyên, Lương Chu ngồi một bên nhìn bọn họ, ánh mắt thâm trầm.

Ngày hôm sau, Lý Đào lại lần nữa đúng giờ đến chơi.

Vừa hôn xong, Lương Chu bình tĩnh đứng dậy, sờ sờ khóe miệng Dư Sơ Lâm, quay đầu nhìn Lý Đào đẩy cửa tiến vào, bình tĩnh đến quỷ dị: “Đã tới rồi? Anh đi cắt trái cây cho các em.”

Dư Sơ Lâm nghiêng đầu nhìn Lý Đào đứng ở cửa khong có vào, mặt có chút hồng, trong lòng thì mắng một trăm lẻ tám lần Lương Chu loạn hôn mọi lúc mọi nơi, lúng túng nói: “Lý Đào, cậu đã tới rồi, tớ với anh tớ, ừ, chính là cậu đã thấy đấy…” Dù sao quan hệ của hai anh em hắn sớm muộn gì bạn bè hắn cũng sẽ biết, nếu đã bị thấy vậy thì thẳng thắn thừa nhận luôn…

Không được, vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Thật ra hắn vẫn luôn cảm thấy, lấy trình độ nhạy bén của Lý Đào hẳn đã biết chút về quan hệ giữa hai anh em hắn, không biết chừng đã sớm bị người ta phát hiện rồi.

“Tớ biết!” Tầm mắt Lý Đào quét một vòng giữa hai người, cúi đầu đi đến bên giường ngồi xuống, cẩn thận nhìn kỹ mặt Dư Sơ Lâm, sau đó tiến lên trước, khom người cúi đầu và rất nhanh như chuồn chuồn lướt hôn trên môi hắn, sau đó lại đứng dậy, giơ tay sờ tóc hắn: “Cậu và anh cậu ở bên nhau, tớ biết… Còn có, tớ thích cậu, rất lâu rồi.”

Dư Sơ Lâm choáng váng.

Lương Chu bưng hoa qua dứng ở phía sau Lý Đao, dao gọt hoa quả trong tay rất lạnh lẽo, giọng nói rất trầm thấp, hỏi: “Cậu vừa mới làm gì với Sơ Lâm, hả?”

“Tôi vừa thổ lộ.” Lý Đào hoàn toàn làm lơ sự địch ý và uy hiếp của hắn, buông ba lô xuống, lấy bộ đề thi ra ngoài: “Ôn tập đi, hôm nay chúng ta lại làm đề thi tiếp.”

Lương Chu tiến lên một bước, “Cái tên này…”

“Anh, buông dao xuống, bình tĩnh nào.” Dư Sơ Lâm cuống quýt ngăn cản động tác nguy hiểm của Lương Chu, quay đầu rối rắm nhìn chằm chằm Lý Đào thật lâu, sau đó chần chừ nói: “Lý Đào, cậu chừng nào thì…”

“Không biết, nhưng thích chính là thích thôi.” Lý Đào buông đề thi, không hề sợ hãi Lương Chu cầm dao ở sau lưng, bình tĩnh đối diện với Dư Sơ Lâm, chỉ tay vào Lương Chu, hỏi: “Cậu thích anh ta sao? Ở bên anh ta cậu vui không?”

Chắc là vì thái độ Lý Đào quá bình tĩnh, quá thản nhiên, khiếp sợ và lúng túng trong lòng Dư Sơ Lâm cũng dần biến mất, bình tĩnh lại nhìn Lương Chu một cái, gật đầu: “Ừ, thích, rất vui vẻ.”

Đáp án giống như trong dự kiến, cho nên… Không có gì khó chịu hết. Hắn rũ mắt, che giấu cảm xúc trong mắt mình, tay hơi nắm chặt, lại rất nhanh buông ra, gật đầu: “Tớ hiểu, ôn tập đi.”

“Cảm ơn tâm ý của cậu.” Dư Sơ Lâm có chút không biết làm sao.

“… Ôn tập đi.” Lý Đào không nhìn hắn, mở tập đề thi, cầm bút: “Khi ngày đó thích cậu, tớ đã chuẩn bị tốt tâm lý khi thất bại. Thầm mến tỷ lệ thành công rất thấp, mối tình đầu tủy lệ lâu dài càng thấp, cùng với cố chấp không bằng lui về sau một bước làm bạn còn có thể lâu dài hơn chút.” Hắn nói, có lẽ là để cho Dư Sơ Lâm nghe cũng có lẽ là đang thuyết phục chính mình… Thật ra thì hắn đã sớm nhìn ra điểm này, cho nên một mực không nói ra, có thể trở thành bạn là tốt… Lời vừa mới thổ lộ và nụ hôn trộm kia, mối tình đầu của hắn… cũng coi như là viên mãn đi.

Thứ cầu mà không được quá nhiều, hắn đã sớm học được lui một bước trời cao biển rộng.

Lương Chu buông dao gọt hoa quả, đặt hoa quả lên tủ đầu giường, nhìn Lý Đào một cái, lùi về sô pha tiếp tục xử lý văn bản.

Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu một cái lại nhìn Lý Đào một cái, há miệng thở dốc, nhưng không biết nên nói cái gì. Hắn thật sự không nghĩ rằng Lý Đào sẽ… Tuy rằng tính tình Lý Đào không tốt lắm nhưng làm bạn bè thì hắn vẫn rất tốt, nhưng hôm nay…

“Cái gì cũng đừng nói.” Lý Đào giương mắt, chống lại tầm mắt hắn nhìn, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ôn tập đi… Còn có nửa tháng nữa thi rồi… Đều sẽ khá lên.”

Dư Sơ Lâm yên lặng hồi lâu, rốt cuộc mỉm cười gật đầu: “Được rồi, bắt đầu ôn tập nào.”

Sau khi kết thúc buổi ôn tập dị thường yên tĩnh, Lý Đào thu dọn sách vở, yên lặng rời đi, khi đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía Dư Sơ Lâm, nói: “Tớ cần chút thời gian… Ngày mai tớ sẽ không đến… Ngày kia, ngày kia tớ lại tới.”

Dư Sơ Lâm nhìn theo bóng hắn rời đi, gật đầu: “Được.”

Tay Lý Đào nắm thật chặt, mở cửa, không quay đầu lại, bước đi thật nhanh.

Lương Chu buông văn bản tới ngồi bên Dư Sơ Lâm, cầm tay hắn, dịu dàng hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ về Lý Đào.” Hắn thở dài, nâng mắt, cầm lại tay hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Nếu như không có anh, nói không chừng em sẽ yêu thử yêu Lý Đào, ừ, cảm giác cùng ở bên hắn rất tốt, tuy rằng tính tình hắn không tốt lắm nhưng suy nghĩ kỹ một chút, tính tình hắn như vậy cũng không phải là không tốt.”

Lương Chu đen mặt, cúi đầu mạnh mẽ gặm hắn một hớp, uy hiếp: “Em dám.”

Dư Sơ lâm cười né tránh, lắc đầu: “Không dám không dám, em chỉ là đang nghĩ mà thôi.”

“Nghĩ cũng không cho.” Lương Chu giữ mặt hắn, mặt trầm như nước để sát vào: “Xem ra là anh dạo này quá sủng em, tâm lại không biết thu lại, nói không chừng ngày nào đó em sẽ chạy theo trai.”

Dư Sơ Lâm buồn cười ra tiếng, vươn tay còn tốt bóp mặt hắn, nói: “Tức cười quá, bình giấm chua.”

Hai người cười đùa, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mở ra.

“Sách, hai người các cậu chú ý một chút cái coi, đây là bệnh viện đấy.” Lăng Xuân mặt đầy ghét bỏ đi vào, ném một tập văn bản cho Lương Chu: “Phán án tử, hai người đều là không hẹn, Lương Kiến lần hai bị trúng gió, chắc sẽ không ở trong tù được bao lâu sẽ chết.”

Lương Chu đứng dậy nhìn qua tập hồ sơ, biểu tình lãnh đạm: “Hắn sống hay chết không có quan hệ với tôi.”

“Xem bộ dạng này của cậu, đừng nghĩ chuyện này nữa.” Lăng Xuân lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống, cảm thán: “Lương Kiến này đúng là ngu, có người dưỡng lão còn không tốt sao? Hết lần này tới lần khác muốn tìm con đường chết. Giờ thì tốt rồi, lần thứ hai trúng gió, còn với thân phận phạm nhân, cậu không giúp ông ta, ông ta chỉ có thể từ từ treo mạng đến cuối cuộc đời ở trong tù.”

Lương Chu nhíu mày không nói.

Dư Sơ Lâm trấn an cầm tay hắn.

Thấy vẻ mặt Lương Chu có chút không đúng, Lăng Xuân quyết đoán nói sang chuyện khác, cười tủm tỉm nhìn Dư Sơ Lâm: “Đại nạn không chết tất có hậu phúc, Tiểu Dư à, đồ bên trong cái rương bị khóa kia của mẹ em có thứ gì tốt?” Hắn vừa nói, vừa móc một cái chìa khóa từ trong túi ra: “Cái rương kia có ba tầng, tất cả đều là đồ trang sức, còn không tiện nghi sao, đổi thành tiên cũng đủ cho em tiêu xài thật nhiều năm, anh giúp em tìm két sắt ngân hàng gửi rương, đây là chìa khóa.”