Chương 66: Bỏ trốn (Bỏ trốn theo trai) (1/2)

Diêm Duy nhanh chóng quay đầu nhìn hắn, rồi lại bị ác ý trong mắt hắn bức lui một bước, vẻ mặt kiêu ngạo tự tin bị nứt ra, biến thành không thể tin tưởng: “Con, con mới nói cái gì?”

“Tôi thích đàn ông.” Lương Chu rất kiên nhẫn lặp lại một lần, giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, nói: “Cảnh sát chăc là sẽ tới rất nhanh, Diêm tiên sinh, ngài còn muốn nói gì không?”

“Thích đàn ông?” Diêm Duy ngớ ngẩn hỏi lại, đột nhiên tức điên lên, khồng để ý hình tượng quát lớn: “Nói bậy! Con sao có thể thích đàn ông được!” Thích đàn ông đều là những kẻ ái ái hay sao, Lương Chu như vậy… Mạnh mẽ như vậy, sao có thể… Nếu Lương Chu thích đàn ông, vậy Diêm Duy hắn không phải thật sự giống như lời nữ nhân độc ác kia đã nói, đoạn tử tuyệt tôn sao?

Lương Chu lạnh lùng nhìn hắn rồi nhanh thu hồi tầm mắt, lưu lại hắn một mình còn trong hoang mang khiếp sợ, xoay người, nhìn người nhà họ Chu.

Bên này, Chu gia cũng bị choáng váng vì lời nói của Lương Chu.

“Chu Chu à, cháu nói cháu thích… Cái gì?” Chu Thanh Nhân lấy lại tinh thần đầu tiên, gian nan hỏi.

Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu lại nhìn người nhà họ Chu, gãi gãi mặt, cố gắng co vào một góc để giảm bớt sự tồn tại của mình… Gặp quỷ, anh hắn sao nói xuất quỹ như vậy, hắn hoàn toàn không kịp chuẩn bị…

“Thích đàn ông.” Lương Chu trả lời, biểu tình thêm dịu dàng nhưng lời nói thì nghiêm túc: “Trước khi Diêm Duy xông vào, cháu đang định thẳng thắn nói chuyện này với bà ngoại, cháu thích con trai, hai ba năm trước liền phát hiện.”

Xoạch, chiếc chổi trong tay Chu Hòa rơi xuống, ngón tay run run chỉ vào Lương Chu, choáng váng: “Anh, anh họ, anh anh anh.. Anh quá tương lai… Anh có biết là con gái lớp em có bao nhiêu người thích anh không? À, này… Anh họ, anh…”

Chu Thanh Nhân vẫn còn đang gian nan tiêu hóa tin tức, nghe Chu Hòa nói vậy, phản xạ có điều kiện đánh vào ót hắn một cái, trách mắng: “Nói linh tinh cái gì, yên tĩnh chút cho cha, đi ra phía sau đi.”

Chu Hòa ấm ức méo miệng, đi ra phía đằng sau.

Lương Chu nhìn Chu Thanh Hòa không nói lời nào đang trừng mắt nhìn mình thì thở dài trong lòng, nói: “Bác cả, cháu nói đều là sự thật, không phải là vì lấy lệ nói với Diêm Duy, cháu đúng thật là thích đàn ông con trai.”

“Cháu…” Cả người Chu Thanh Hòa rối rắm mở miệng, lại ngậm lại.

Không khí bên này có chút kỳ lạ, mà Văn Kỳ bên kia đột nhiên hoang mang rối loạn chạy ra, nôn nóng nói: “Nhanh nhanh, bà nội bị ngất rồi!”

Cùng lúc này, xe cảnh sát và xe cứu thương đều đi đến, mọi thứ đều rất hỗn loạn.

Diêm Duy sớm không còn sự kiêu ngạo, trong sự khiếp sợ mờ mịt bị cảnh sát mang đi.

Trong sân yên tĩnh quỷ dị, người Chu gia hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng tản ra, muốn duy trì mặt ngoài êm ả.

Hai anh em Chu Thanh Hòa sau khi thảo luận xong, quyết định để Chu Thanh Hòa tới cục Cảnh sát giải quyết chuyện Diêm Duy, còn Chu Thanh Nhân đi theo xe cứu thương đưa mẹ mình tới bệnh viện, còn lại trong nhà chỉ toàn nữ quyến.

Ông Chu vẫn luôn yên lặng nhìn bọn họ ồn ào khi thấy vợ mình ngất xỉu thì rốt cuộc mất bình tĩnh, nhưng hắn không lên xe cứu thương mà bảo Lương Chu lái xe đưa hắn đi bệnh viện.

Một bữa cơm đoàn viên cứ như vậy bị phá hủy.

Trên xe, Dư Sơ Lâm ngồi ở phía sau, nhìn ông Chu lại nhìn Lương Chu, thành thật yên lặng không nói một lời.

“Ông ngoại, cháu thật sự thích con trai, không phải là chống chế bịa cớ nói với Diêm Duy.” Lương Chu nắm tay lái, mắt nhìn phía trước, rất bình tĩnh mở miệng cái hay không nói lại nói cái dở.

Tay ông Chu run run, da mặt cũng run rẩy, rõ ràng là đang áp chế sự tức giận, nặng nề nói: “Nếu cháu nghĩ muốn cho ông tức giận vào viện nằm thì cứ nói tiếp đi.”

“Thân thể ông ngoại rất mạnh khỏe, cường tráng, sẽ không đâu.” Lương Chu không chút sợ hãi, lúc vừa rẽ ngã tư đường, ném bom tiếp: “Người cháu thích là Sơ Lâm, chờ em ấy đủ tuổi kết hôn, cháu sẽ dẫn em ấy đi ra nước ngoài kết hôn.”

Ôi trời ơi… Dư Sơ Lâm yên lặng che mặt. Anh hắn thật là một người biết bẫy hố không cạn, hắn còn chưa có làm tốt tư tưởng chuẩn bị thẳng thắn… Không thể chờ khi hắn thành niên lại nói sao? Hiện giờ lại nói… Quá tìm đường chết.

“Cháu, cháu… ” Ông Chu rốt cuộc cũng tức giận, tay nắm thật chặt, giơ tay tát một tát vào Lương Chu, chưa thấy đủ, lại đập thêm vài cái, vừa đập vừa mắng: “Cháu cái tên bất hiếu này! Lương Trì năm đó giúp đỡ Chu gia như vậy, còn cực khổ nuôi nấng cháu bao năm trời, còn giao hết cả sự nghiệp của hắn cho cháu! Cháu, cháu vậy mà… Thích đàn ông thì thôi đi, còn hại cả con hắn nữa! Sơ Lâm nhỏ như vậy, ông, ông đánh chết cháu cái tên bất hiếu này! Ông đánh chết cháu cái tên bất hiếu này! Năm đó đáng lẽ ông phải bóp chết cháu! Miễn cho cháu trưởng thành gây tại họa cho người khác!”

Lương Chu mặc ông ngoại mình đánh, vẫn nắm chặt tay lái, nhắc nhở: “Ông ngoại, ông mà đánh tiếp nữa, chúng ta cả ba đều gặp tai nạn xe vào bệnh viện, còn có, dây an toàn rất chắc.”

“Ông ngoại, ông đừng tức giận, đều là do chúng cháu không đúng, ông đừng tức giận!” Dư Sơ Lâm vội vàng trấn an.

Tay đang đập của ông Chu dừng một chút, quay đầu, oán hận thu lại tay, sau khi hít sâu điều chỉnh lại cảm xúc một chút thì nhìn Dư Sơ Lâm ngồi ở ghế sau, giọng nói cố gắng dịu dàng: “Sơ Lâm, anh trai cháu là tên cầm thú, ông không muốn nói với nó nữa, cháu chuyển về nhà cũ, ông nuôi cháu! Yên tâm, tất cả tài sản cha cháu lưu lại đều là của cháu, một đồng cũng không cho anh cháu chạm vào!”

“Cháu đúng thật cầm thú, cháu thừa nhận!” Lương Chu nghiêng đầu nhìn cả hai người, tiếp tục tìm đường chết, “Nhưng cháu và Sơ Lâm là thật lòng yêu nhau*, ông ngoại, bây giờ đều là tự do yêu đương.”

“Tự do cái rắm!” Ông Chu cả lời làm công tác văn hóa rốt cuộc nhịn không được mà nói tục, lại tăng sự tức giận, “Tự do không có nghĩa cháu đi gây tại họa cho con trai nhà người ta! Sơ Lâm mới bao tuổi? A? Nói xem! Cháu lừa gạt nó như thế nào? Cháu có còn là con người không? Một đứa nhỏ như vậy, thế giới quan nhân nhân sinh quan và hôn nhân đều còn đang trong thời kỳ hình thành, cháu sao lại có thể, sao lại có thể…”

“Cái này, ông ngoại, anh cháu không lừa gạt cháu, là cháu tự nguyện…” Thấy ông ngoại hiểu lầm, Dư Sơ Lâm cũng vội biện giải cho Lương Chu: “Anh cháu rất tốt với cháu, tính hướng là trời sinh, lúc ấy anh cháu cũng rất bối rối, còn tránh gặp cháu, là cháu tự mình đi tìm anh cháu, sau đó đồng ý cùng anh cháu ở bên nhau, ông ngoại, thật ra chúng cháu…”

“Chẳng lẽ cháu cũng là trời sinh?”

“Cái này…” Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu một cái, rối rắm, “Cháu không biết…”

“Cháu quả nhiên là bị nó lừa, Sơ Lâm đừng sợ, nó sẽ không dám với cháu…” Ông Chu nói tới một nửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì đấy, nhìn Dư Sơ Lâm, vội vàng hỏi: “Sơ Lâm, nó có phải, có phải… chạm vào cháu không?”

“Chạm vào cháu?”

“Chính là làm một số chuyện kỳ quái, như là cởi quần áo của cháu…”

“Ông ngoại!” Lương Chu đen mặt, “Cháu không có cầm thú đến như vậy.”

Dư Sơ Lâm rốt cuộc cũng hiểu, vội xua xua tay, nói: “Không có không có ạ, anh cháu không làm vậy với cháu, chúng cháu có chừng mực, ngày thường chỉ có hôn thôi…”

“Hôn?” Tiếng nói ông Chu cao hơn tám độ, quay đầu đánh tiếp Lương Chu, giận quá: “Hỗn tiểu tử! Cháu bảo ông làm sao giao phó với Lương Trì nơi chín suối! Cháu bảo ông làm sao nói với bà ngoại cháu đây! Cháu còn có lương tâm hay không!”

Dư Sơ Lâm quyết đoán câm miệng, hắn phát hiện, mỗi lần hắn nói chuyện, ông Chu càng tức giận thêm một tầng, hắn vẫn là không nên nói lời nào thì tuyệt vời hơn.

“Cháu tự mình đi giao phó.” Lương Chu quay đầu trấn an sờ tóc Dư Sơ Lâm, đáp lại.

“Cháu đừng giao phó.” Ông Chu rốt cuộc cũng đánh đủ rồi, thu tay, sắc mặt đen như nít nồi: “Hôm nay ông không rảnh thu thập cháu, chờ bà ngoại cháu xuất viện… Cháu chờ đó cho ông.”

Lương Chu không nói lời nào, tốc độ lái xe nhanh hơn.

Rất nhanh đi tới bệnh viện.

“Tí nữa cháu đừng có đi vào bệnh viện, đỡ phải để bà cháu thấy cháu lại tức giận tăng huyết áp.” Ông Chu lườm mắt nhìn Lương Chu, tức giận bỏ thêm một câu: “Đồ hư hỏng vong ân phụ nghĩa.”

Lương Chu vẫn bình tĩnh như cũ, lái xe tìm chỗ dừng xe trong bệnh viện: “Ông đỡ hơn mười mấy năm chưa mắng cháu, thật hoài niệm.”

“Ngươi!” Ông Chu bị thái độ này của Lương Chu càng tăng thêm tức giận, chờ hắn đỗ xe xong, lại bắt đầu đập hắn: “Cha ngươi uổng công nuôi ngươi, đồ vong ân phụ nghĩa! Bạch nhãn lang*! Chu gia tôi không có cháu ngoại như ngươi.”(tức giận quá nên sẽ chuyển sang xưng hô “ngươi”, từ nay chuyển biến xưng hô giữa Diêm Duy với người nhà họ Chu thành “mày – tao”)

“Cháu chỉ là thích Sơ Lâm mà thôi.” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Chu lão gia, bình tĩnh nghiêm túc nói: “Cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, hai chúng cháu không hề có sự lừa tình dối gạt, ông ngoại, cháu muốn cùng em ấy chung sống cả đời, giống như ông với bà ngoại vậy.”

Ông Chu bị ánh mắt nghiêm túc và ẩn giấu khẩn cầu của hắn mà lòng nhảy dựng, động tác đánh đập cũng dừng lại.

Đứa cháu ngoại này trước mặt người nhà vẫn luôn là đứa nhỏ ngoan ngoãn thành thục yên lặng, vẫn luôn là như vậy, nó thật sự là rất lâu, rất lâu rồi chưa từng thấy dáng vẻ này của nó… Đây là con trai của Thanh Nhã lưu lại, là con trai duy nhất… Thật lâu sau, ông thu hồi ánh mắt, nhìn Dư Sơ Lâm vẫn ngồi yên ở hàng ghế sau, tay nắm chặt quyền, mở cửa đi ra ngoài.

“Lương Chu, không có sự cho phép của ông, cháu không được bước vào nhà họ Chu một bước!” Ông ngoại rời đi với sống lưng thẳng tắp, đầu không hề quay lại.

“Anh…” Dư Sơ Lâm lo lắng ra tiếng.

“Không sao đâu.” Lương Chu thu hồi tầm mắt nhìn bóng dáng ông Chu rời đi, nhỏ giọng: “Chờ mọi người nghĩ thông suốt là có thể về Chu gia rồi.”

Dư Sơ Lâm cúi đầu, cảm xúc cũng suy sụp. Xuất quỹ khổ sở nhất chính là ánh nhìn của thân nhân, trường hợp này của hắn và anh hắn nên làm cái gì bây giờ…

Sau khi về đến nhà, Lương Chu nhận được điện thoại báo bình an của Chu Thanh Nhân, bà Chu giờ đã không còn nguy hiểm, chỉ là vì nhất thời khó thở công tâm nên bị tăng huyết áp, ở bệnh viện theo dõi hai ngày là được.

“Cậu út, mấy ngày nay cậu đều vất vả, có lẽ ông bà ngoại không muốn gặp cháu thời gian tới, cháu không thể đi bệnh viện.” Lươn Chu vừa nghe kết quả cũng giảm bớt lo lắng trong lòng.

Chu Thanh Nhân nhìn hai ông bà đang nói chuyện ở trong phòng qua cửa kính, tay nắm di động cũng thật chặt hơn, bước ra ngoài mấy bước, do dự mở miệng: “Chu Chu, cháu thật sự… thích đàn ông sao?”

“Đúng vậy.” Lương Chu cho đáp án khẳng định.

Chu Thanh Nhân nhíu mày, vừa nôn nóng vừa lo lắng, cảm xúc hỗn loạn: “Cháu… Cháu sao có thể, sao lại có thể như vậy…”

“Xin lỗi.” Lương Chu rũ mắt.

“… Được rồi.” Chu Thanh Nhân xoa xoa cái trán, thở dài: “ Cậu sẽ chăm sóc ông bà cháu thật tốt, còn cháu… Chính cháu cũng phải thật tốt.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

“Sao rồi?” Dư Sơ Lâm thấy hắn cất điện thoại thì vội tiến lên hỏi.

“Sức khỏe bà ngoại không có vấn đề gì, chỉ là ông ngoại vẫn còn đang tức giận, không muốn anh gặp bà ngoại.” Lương Chu xoay người ôm hắn vào trong lòng mình, thở dài một tiếng: “Tạm thời không thể đến Chu gia… Thực xin lỗi, không hỏi ý kiến em đã thẳng thắn nói tất cả.”

Dư Sơ Lâm cũng ôm lại hắn, đầu cọ cọ hõm vai hắn, tiếng nói rầu rĩ: “Không sao đâu anh, sớm hay muộn cũng phải nói… Anh, ông nội mọi người sẽ đồng ý không?”

“Sẽ, sớm hay muộn mà thôi.”

“Vâng!”

Yên lặng thật lâu.

“Không vui sao?” Lương Chu sờ đầu hắn, nghiêng đầu hôn mặt hắn, dịu dàng hỏi.

Hắn lắc đầu, thở dài một tiếng: “Lo lắng mà thôi.”

“Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết.” Lương Chu ôm chặt hắn, hưởng thụ giây phút cái ôm trong chốc lát.

Bên ngoài nhà nhà vui mừng cảnh đèn đuốc sáng trưng trong bữa cơm tất niên đoàn viên, mà trong Cục cảnh sát lại lại là tiếng chửi bới ngất trời.

“Con trai ngoan của tao cứ như vậy bị các người nuôi lệch, người Chu gia chúng mày trả tao thế nào?” Diêm Duy đập cái bàn, không chút hình tượng gầm lên, ánh mặt u ám.

Chu Thanh Hòa cũng đập bàn, gầm lại: “Lúc này sao không nói hắn trên người chảy dòng máu của mày? Chu Chu chỗ nào cũng tốt, chỉ có điểm lệch lạc này, tao nhìn đây chính là vì máu xấu của mày mà ra.”

“Ha, mày rốt cuộc cũng thừa nhận thằng bé là huyết mạch Diêm gia tao sao?”Diêm Duy cười lạnh.

“Thừa nhận thì sao chứ?” Chu Thanh Hòa còn cười lạnh hơn cả hắn, giọng điệu cực kỳ trào phúng: “Nó cả đời đều là họ Lương, mày Diêm Duy chắc chắn đoạn tử tuyệt tôn! Báo ứng!”

“Mày!” Diêm Duy đứng dậy, tức giận chỉ tay vào mặt hắn.

Chu Thanh Hòa cũng đứng dậy, ngửa đầu nhìn hắn, người thấp nhưng khí thế không hề thấp: “Tao làm sao? Mày muốn đánh nhau?”

Đáng thương cho mấy vị cảnh sát nhân dân nhỏ bé chỉ có thể che lại lỗ tai, hét lớn một tiếng: “Gia đình tranh cãi về nhà giải quyết! Cái gì vào nhà cướp bóc, tôi muốn tố cáo các người tội báo giả, ồn ào cái gì mà ồn ào, muốn ồn ào thì trở về cho tôi! Tôi còn muốn về nhà ăn cơm tất niên!”