Chương 33: Bữa cơm đoàn viên (1/2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần những ngày cuối năm, Dì Lưu và Bác Hà cũng dần bận rộn lên, mỗi ngày đều ra ngoài mua hàng tết chất đầy phòng bếp. Dư Sơ Lâm trước khi nghỉ đông đã làm sạch bài tập nên mỗi ngày cũng theo chân giúp đỡ trả tiền dì Lưu đi quét các siêu thị.

Hiện tại tiền tệ đã có dấu hiệu bị mất giá, dì Lưu dọc đi đường đều lải nhải luôn miệng chuyện tiền bạc, nhìn bộ dáng có vẻ rất là lo lắng.

Dư Sơ lâm là một tiểu phú ông, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng buồn rầu vì chuyện tiền nong, đời trước tuy rằng có thể nói là thảm nhưng cũng chưa từng có cơ hội lo lắng sốt ruột vì vấn đề tiền bạc. Đời này, hắn trực tiếp giữ tài sản của lão mẹ, lại sống nhờ ông anh trai thổ hào, ngày thường tiêu tiền vặt cũng đủ, mỗi lần động tới tiền mẹ lưu lại đều là vì mua lễ vật tặng anh trai, đối với vấn đề tiền tệ mất giá, thật đúng là không có cảm tưởng gì.

Hắn chỉ là có chút lo lắng, quần áo anh trai hắn mặc nhìn rất quý, một chút tiền của hắn hình như không mua được mấy thứ quà tặng … Thật là nghèo.

Lương Chu dù sao cũng là lấy lòng tặng quà Dư Sơ Lâm thi xong nên mua một chiếc máy tính mới. Hiện tại phần mềm chat nói chuyện phổ biến trong học sinh là phần mềm chim cánh cụt, trong lớp có rất nhiều bạn học đều có tài khoản, hiện giờ hắn có máy tính nên cũng lập một cái.

Đời trước hắn học vất vả thời cao trung, tuy rằng cũng lên mạng nhưng cũng không tiếp xúc nhiều lắm, đánh chữ cũng có chút không thuần thục.

Lương Chu đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn chậm rì rì đánh từng chữ từng chữ thì cong môi, cẩn thận ghi nhớ tài khoản chim cánh cụt của hắn mới trở về thư phòng.

Thanh âm xin làm bạn đột nhiên vang lên, Dư Sơ Lâm dừng lại động tác đánh chữ, tò mò dùng con chuột click mở. Xin thêm bạn tốt là một tài khoản mới hoàn toàn, tên tùy tiện viết Lương Chu, hắn ngẩn người, ngay sau đó cười kích đồng ý.

Trước ngày ăn tết ba ngày, Hà Long dọn tới biệt thự cùng mọi người chào đón năm mới.

Ba mươi tết cùng ngày, Lương Chu sửa soạng Dư Sơ Lâm một phen để mang theo hắn đến nhà cũ Chu gia ăn bữa cơm đoàn viên.

Dư Sơ Lâm có chút thấp thỏm, sắp ra đến cửa vẫn còn do dự.

“Nếu không thì em không đi nữa, em dù sao cũng chỉ là một người ngoài, đi không thích hợp…” Thân phận này của hắn, đi ăn bữa cơm đoàn viên ở Chu gia thật có chút xấu hổ.

“Không phải người ngoài, em là em trai của anh.” Lương Chu quàng khăn lên cổ hắn, cũng đẩy hắn vào trong xe, còn mình thì vòng tới ghế ngồi điều khiển, sau đó nghiêng người giúpem hắn cài đai an toàn, “Thả lỏng chút, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà.”

“Đó là…”

“Không có chính là gì hết.” Lương Chu đứng dậy, sờ sờ đầu hắn: “Bác cả đã biết chúng ta sống chung với nhau, còn thường xuyên dặn dò anh mang em đến, đừng lo lắng, bọn họ rất dễ sống chung.”

Đã nói đến tận như vậy, Dư Sơ Lâm cũng không còn cự tuyệt thêm, hắn gật đầu, trong lòng cũng thả lỏng chút.

Nhà cũ Chu gia ở thành phố bên kia, Lương Chu phải lái xe hơn một giờ mới đến, Dư Sơ Lâm thả lỏng tinh thần, cùng thời gian trôi qua lại dần dần căng thẳng.

Xe đi vào nội thành, ở đây toàn là nhà cũ, con đường có chút hẹp, Lương Chu cũng giảm chậm tốc độ xe. Rẽ trái rẽ phải chạy tới một ngõ nhỏ thì xe vào không được, Lương Chu xuống xe, dẫn theo Dư Sơ Lâm và mang theo lễ đầu năm đi vào.

Bên đường có vài đứa nhỏ cầm pháo đốt chơi, có một quả pháo vừa vặn nổ vang bên chân Dư Sơ Lâm, hắn hoảng sợ, trong tay dẫn theo hộp quà thiếu chút nữa bị ném xuống đất.

Lương Chu tay nhanh mắt lẹ cầm lấy giúp hắn, lại nhìn tình hình giao thông bên đường mà nhíu mày, đơn giản đổi tay phải cầm toàn bộ lễ đầu năm, còn tay kia dắt tay hắn, thấp giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút, ở đây có hơi nhiều trẻ con, có chút náo nhiệt.”

Dư Sơ Lâm gật gật đầu, cúi đầu nhìn hai người nắm tay, cong đôi mắt nở nụ cười—— hắn thích không khí như vậy,thực náo nhiệt.

Chu Hòa đang ở cổng lớn tứ hợp viên nhảy nhót lung tung, đốt pháo nổ bùm bùm, xa xa nhìn thấy Lương Chu nắm tay người đi tới thì ném pháo xuống đất cười hì hì chạy qua, ôm Lương Chu một cái rồi duỗi tay nói: “Anh họ, chúc anh năm mới vui vẻ vạn sự như ý, bao lì xì bao lì xì, mau đưa!”

Có lẽ vì ảnh hưởng từ không khí tết, trên mặt Lương Chu hiếm khi nhìn thấy ý cười, hắn móc trong túi một bao lì xì thật dầy đưa qua, nói: “Chỉ biết em là xảo quyệt nhất, cho em!”

Chu Hòa vội vàng cầm, cảm nhận độ dày của lì xì thì càng cười lớn hơn, chân chó cầm đồ lễ đầu năm giúp Lương Chu: “Vẫn là anh họ hào phóng, tới nào tới nào, nhiều đồ như vậy phải rất cẩn thận, để em cầm giúp anh.”

Dư Sơ Lâm thấy hắn thò mặt qua, cũng cười đánh tiếng tiếp đón: “Chu Hòa, năm mới vui vẻ.”

Chu Hòa cố ý làm bộ kinh ngạc, kêu lên: “Ai nha, tớ từ xa nhìn cứ tưởng anh họ dắt chị dâu họ trở về, hóa ra là Sơ Lâm sao, hoan nghênh hoan nghênh, năm mới vui vẻ, đi, tớ dẫn cậu đi xem tớ vừa mới thu được một máy chơi game mới nhất.” Nói xong liền tới gần Dư Sơ Lâm, lôi kéo hắn đi về phía phòng trong.

Lương Chu nghe được hai chữ “Chị dâu”, tay nắm tay Dư Sơ Lâm càng thêm chặt, sau đó mới buông ra để Chu Hòa kéo người lôi đi, dặn dò: “Tiểu Hòa, đừng vội, trên tay Sơ Lâm còn cầm đồ đấy.”

“Biết rồi, biết rồi.” Chu Hòa xua xua tay, mang theo Dư Sơ Lâm vào sân.

Trong sân, một đám người đang viết câu đối dán tường, thấy Chu Hòa kêu quát quát chạy vào, một người thanh niên đẹp trai đứng ở ngoài cùng cười nói: “Tiểu Hòa cuối cùng cũng chơi đốt pháo xong rồi à? Mau tới giúp bọn anh dán song cửa sổ nào. Á, người này là ai, bạn học của em à?”

Dư Sơ Lâm vội dừng bước chân, chào hỏi mọi người: “Xin chào, em là Dư Sơ Lâm, năm mới vui vẻ.”

“A, em chính là Sơ Lâm?” Thanh niên đẹp trai ngẩn người, đánh giá trên dưới hắn một lần, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, nhiệt tình hô: “Anh là con trai trưởng nhà bác cả tên Chu Khải, em đi theo Chu Chu gọi anh một tiếng anh họ là được, đúng rồi, sao chỉ có một mình em, Chu Chu đâu?”

Dư Sơ Lâm bị Chu Hòa lôi kéo, không biết có nên gọi đối phương một tiếng “anh họ” hay không, liền hàm hồ gật đầu, nói: “Năm mới tốt lành, anh em ở bên ngoài ạ.”

Chu Hòa đang vội vàng, tùy tay chỉ chỉ phía sau, nói: “Anh họ ở bên ngoài, chính anh đi xem đi! Em mang Sơ Lâm vào phòng cất đồ, song cửa sổ các anh tự mình dán đi. Đi, Sơ Lâm chúng ta vào nhà thôi, không cần để ý tới bọn họ.”

“Tiểu tử thối, chỉ biết lười biếng.” Chu Thanh Nhân đang quệt hồ dán nghe vậy cười mắng hắn một câu, lại nhìn qua Dư Sơ Lâm gật đầu chào đón, ôn hòa nói: “Vào nhà đi em, uống chút trà nóng cho ấm áp tay.

“Vâng.”Dư Sơ Lâm ngoan ngoãn gật đầu, nhịn không được mỉm cười.

Mọi người đang bận dán câu đối xuân cũng đã sớm dừng động tác cười chào hỏi Dư Sơ Lâm, trong lúc nhất thời không khí hòa hợp, thực sự có chút hương vị người một nhà đoàn viên.

Lương Chu đi chậm một bước vào sau, ánh mắt nhìn một màn này cũng chào hỏi thân nhân trong sân, vừa mới chuẩn bị cùng Dư Sơ Lâm vào nhà đã bị Chu Khải tóm chặt cánh tay, trực tiếp bắt làm.