Chương 20: Ra oai phủ đầu (1/2)

Tiết đầu sau khai giảng liền ra đề cho học sinh làm … Xem ra đây là muốn ra oai phủ đầu, Dư Sơ Lâm rũ mắt nghĩ. Học sinh tuổi mười bảy mười tám cao trung đều đang trong thời kỳ phản nghịch, so với học sinh trung học còn khó quản giáo hơn nhiều, thầy Cao thân là chủ nhiệm lớp, ngay từ đầu nếu cần trấn áp nhóm học sinh thì về sau sẽ dễ dàng quản hơn, nếu không gần một nửa sẽ có chút lực bất tòng tâm.

Thi cuối kỳ trường trung học số 2 thành phố được mang tiếng là khó, bọn học sinh lại vừa thả phanh vui chơi trong kỳ nghỉ hè, chỉ có một số ít chuẩn bị soạn bài trong sách giáo khoa, đề này…

Bọn học sinh thấy thầy Cao xụ mặt nhìn chúng, nhất thời có chút lo sợ, vội vàng cúi đầu. Thấy mấy người làm vậy, những bạn học khác cũng có phản ứng giống vậy, không ai dám làm chim đầu đàn.

Dư Sơ Lâm đảo mắt nhìn đề trên bảng đen, hơi suy nghĩ, trong đầu liền có đáp án.

—— quả nhiên, soạn bài chuẩn bị sách giáo khoa vẫn là rất cần thiết.

“Không ai đi lên sao? Đều không lên?” Biểu tình thầy Cao có chút khó coi, đề này có khó vậy đâu? Một cái đầu lại hai cái đầu đều không dám ngẩng lên!

Trong phòng học càng thêm yên tĩnh.

“Em ạ!” Lý Đào đột nhiên giơ tay.

Thầy Cao có chút dễ nhìn: “Đi lên, giải đề số 1.”

Dư Sơ Lâm híp mắt, giơ tay lên, cười nhìn thầy Cao: “Thưa thầy, em cũng muốn thử xem.”

Thầy Cao thấy người giơ tay là hắn, biểu tình càng dịu dàng hơn, vẫy tay với hắn: “Đi lên, cậu giải đề số 2.”

Dương Liên Bồng thấy hắn đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Cố lên!”

Hắn gật đầu, nói lời cảm ơn, đứng dậy đi lên bục giảng, trong đầu tính toán các bước giải, không nhanh không chậm viết lên. Bên cạnh hắn là Lý Đào thấy hắn thật sự cầm phấn bắt đầu viết thì trong mắt lộ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng, quay đầu xoát xoát xoát càng viết nhanh hơn.

Có người giải vây, các bạn học như xà ngủ đông tỉnh lại, bắt đầu lại hoạt bát, sau đó phát hiện người đứng trên bục giảng là học sinh đứng thứ nhất và đứng cuối lớp thì trong lòng càng thêm bát quái.

Ha ha ha, có trò hay để xem rồi! Nhưng lá gan tên đứng cuối lớp cũng thật lớn!

Vương Chí có chút khẩn trương, lòng bàn tay nắm bút cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Thật sự không có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Dư Sơ Lâm không được tự nhiên xê dịch, sau khi viết xong đáp án, xoay người gật đầu với thầy Cao và đi trở về chỗ ngồi.

“Cậu thật lợi hại, còn làm nhanh hơn cả Lý Đào!” Vương Chí dựng ngón tay cái với hắn, khen ngợi.

“Cảm ơn, chỉ là vừa vặn đã soạn bài trước thôi.” Hắn cười cười, ngẩng đầu nhìn Lý Đào giải đề.

Hai phút sau, Lý Đào cũng làm xong, biểu tình có vẻ xấu xí hơn so với lúc bước lên bục giảng, Vương Chí nhìn hắn cau có mà cười đến vui sướng.

Các bạn học chuẩn bị xem Dư Sơ Lâm xấu mặt giờ phút này chấn kinh, tên đội sổ kia lại có thể giải bài lại còn giải nhanh hơn cả đứng nhất! Có bạn học không tin, cảm thấy đáp án của Dư Sơ Lâm là bịa, nhưng thầy Cao nói một câu trực tiếp chọc thủng suy nghĩ của bọn họ.

“Xem ra cả hai bạn học này đều nghiêm túc soạn bài trước, cả hai đề đều giải đúng.” Thầy cao đánh giá vài câu cả hai đề, sau đó mở sách giáo khoa, bắt đầu giảng dạy: “Giờ mở sách trang thứ tư, đầu tiên chúng ta sẽ học định lý mới.”

Tiết một kết thúc, lúc này đã không còn bạn học nào dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dư Sơ Lâm nữa mà thay vào đó là sự tò mò. Dư Sơ Lâm cũng rất vừa lòng với sự chuyển biến này, xem ra xung phong lên làm bài là đúng. Tuy rằng hắn không để ýthành tích của hắn tuy rằng đội sổ, nhưng có thể mau dung nhập với tập thể lớp, những ánh mắt coi thường kia vẫn nên sớm biến mất thì tốt hơn.