Chương 6 (1/2)

Sau khi Ứng Vãn đến thôn ở căn nhà ông cụ Ứng để lại.

Thực ra đó chỉ là căn nhà mấy phòng ngói nát, bên ngoài có sân rộng, căn nhà nằm trên đỉnh đồi, ngôi nhà rất rộng, đứng dưới sân nhìn ra là những dãy núi, bậc thang chồng lên nhau.

Trưởng thôn giúp cô đặt đồ xuống, nhìn thấy Ứng Vãn đào sân thì sửng sốt: "Cháu đào sân làm gì?"

Ứng Vãn nói với giọng ấm áp: "Làm hồ nước nuôi cá ạ, cháu sẽ nấu cơm, bên cạnh cháu muốn trồng rau, bên này còn muốn dựng một cái giá thả dây xích đu."

Người nông thông thực ra không để ý mấy chuyện này, trưởng thôn cười toét miệng nói: "Trẻ con đọc sách là có kế hoạch, cháu cần gì giúp đỡ cứ nói với trưởng thôn, trưởng thôn có thể làm sẽ giúp đỡ."

Ứng Vãn gật gật đầu

Trưởng thôn đặt đồ xuống rồi đi.

Ứng Vãn đi đến phòng bên trái căn nhà, bên phải còn có một căn phòng nhỏ, là phòng bếp.

Ứng Vãn đi vào là phòng khách, rất bừa, mặt đất đều là bùn đất cứng, mấp mô, có khe hở.

Đây không phải là ngôi nhà mà ông cụ Ứng ở, là căn nhà mà ông đã đưa Ứng Vãn đến ở khi còn nhỏ. Sau này vì tuổi đã lớn enen ông cụ đưa về thôn có người chăm sóc, căn nhà này bị bỏ trống không ai quan tâm.

Ứng Vãn thích yên tĩnh nên nơi này không thể tốt hơn.

Trong phòng khách bày biện một vài cái ghế dài bằng gỗ, cũng có một cái bàn gỗ đầy vết nứt. Trên đó có một đống đồ lặt vặt, hầu hết đều chưa tháo vỏ, một chiếc điện thọi mỏng dính mà đen to cỡ bàn tay để trên bàn.

Nó thực sự quá mỏng, nếu không phải màu đen thì gần như giống một tấm kính.

Chính vì vẻ ngoài ngầu lòi mà nằm giữa đống đồ thế này mà trông hơi lạc lõng.

Ứng Vãn đi đến cầm lên, màn hình sáng lên, cô ra ngoài gọi một cú điện thoại.

Bên kia nhận máy rất nhanh, giọng nói vô cùng cung kính: "Ngài nói ạ."

Ứng Vãn nói: "Đường ở thôn Hoa Dường này phải sửa, đi lại không tiện lắm."

Trước kia cô chỉ bận lo nghiên cứu học tập, mọi việc hoạt động cơ bản đều có các trợ lý phụ trách cực nhanh, cô chỉ lo nghiên cứu, trên cơ bản sẽ không chú ý tới chuyện này.

Bây giờ trở về cô mới phát hiện, thôn nhặt được cô không thể như vậy nữa.