Chương 122 (1/2)

ღღღ

“Có cái này cho anh…” Ngụy Cửu từ trong túi lấy ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Ngụy Thất, “Khi nào muốn giúp em, thì uống nó.”

“Là gì vậy?” Ngụy Thất cất lọ thuốc kia vào túi.

Ngụy Cửu nhún vai: “Dù sao nó cũng không có hại cho sức khỏe đâu.”

“… Ngụy Cửu?”

Ngụy Thất nhanh chóng quay đầu lại, Ngụy Đại đang đứng tại cửa.

Ngụy Đại mặc bộ đồ Tây màu đen như mọi khi, điều này khiến Ngụy Đại thoạt nhìn càng thêm chỉnh tề, thiết kế eo áo không chiết lại cộng với chiều cao khiến Ngụy Đại càng thêm mạnh mẽ, căn bản không thể nhìn ra đó là một phụ nữ.

“Ồ, đã lâu không gặp,” Ngụy Cửu nghiêng đầu, giơ tay lên chào hỏi.

Ngụy Đại cầm kính: “… Cô không nghĩ tôi sẽ ở đây hả?”

“Hoàn toàn ngược lại,” Ngụy Cửu xoay người, cười thật tươi, một nụ cười khiến người khác cảm thấy băng chảy tan ra. Ngụy Thất chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được nụ cười như vậy trên mặt Ngụy Cửu, “Ngoài việc đến tế cho Ngụy Ngũ, tôi tới đây đặc biệt là gặp chị.”

“Vậy xem ra cô tình nguyện theo tôi quay về Ngụy gia rồi?” Ngụy Đại lạnh lùng nói, tay thì chậm rãi sờ sang bên hông…

Động tác của Ngụy Cửu nhanh hơn, Ngụy Thất căn bản không thấy cô ra tay lúc nào, chỉ thấy tay đang giơ lên giữa không trung, mà trên tay Ngụy Đại bị một con dao nhỏ cắm vào, hình như là loại đặt riêng theo yêu cầu.

Ngụy Đại hơi nhíu mày, tuy không đau đến mức phải kêu lên, nhưng vẫn không thể đưa tay vào túi được.

“Tôi không muốn quay về Ngụy gia,” Ngụy Cửu lạnh lùng khẳng định.

Ngụy Đại cười gượng: “Rất nhiều khi, mọi chuyện đâu phải do ‘muốn’ là quyết định được.”

“Vậy à?” Ngụy Cửu lui ra phía sau một chút, “Đúng vậy, có rất nhiều chuyện không phải do tôi ‘muốn ‘ là quyết định được, thế nhưng… ít nhất… chuyện này ‘phải’!”

Ngụy Thất cấp tốc đứng dậy, lại bị Ngụy Cửu đè vai xuống: “Đừng nhúc nhích, còn chưa tới lúc động đâu!”

“Ngụy Cửu…” Ngụy Thất một lần nữa ngồi xuống, anh không xác định được Ngụy Cửu muốn làm cái gì, thế nhưng Ngụy Cửu sở dĩ có thể trở thành Ngụy Cửu, như vậy đã định trước không phải kiểu con gái yếu đuối phải được người khác đến bảo vệ.

“Còn nhớ chúng ta đã quyết định mối quan hệ trên dưới như thế nào không?” Ngụy Cửu ở bên hông, giống như ảo thuật lấy ra hai con dao nhỏ, giống với con đâm trên tay Ngụy Đại, trời biết cô nàng rốt cuộc đã mang bao nhiêu con trên người.

“Cô không mang súng à?” Ngụy Đại nhổ con dao trên tay xuống, máu liền chảy ra, thế nhưng vùng xung quanh lông mày lại chưa từng nhăn dù chỉ một chút.

“Không, tôi dùng dao thạo hơn súng,” Ngụy Cửu nhướn mày lên, “Đương nhiên, chị có thể đến soát người.”

Ngụy Thất vô cùng rõ ràng chuyện này, nếu không muốn người khác chú ý mà giết người thì dùng dao như Ngụy Cửu sẽ tốt hơn, trừ phi đang đứng ở một nơi trống trải, nơi không có cảnh sát lẫn người nào chứng kiến.

Ngụy Đại chạy vài bước tiến lên, con dao nhỏ khi nãy Ngụy Cửu phóng tới nhanh chóng trở thành hung khí của Ngụy Đại.

Khi phụ nữ đánh nhau, đàn ông tốt nhất không nên cố gắng khuyên can làm gì, đó là cảm thụ của Ngụy Thất, huống chi, lúc này anh căn bản cũng không chen vào được.

Thân thủ của Ngụy Đại phải công nhận rất tốt, tuy rằng rất ít khi ra tay, thế nhưng vẫn có thể ngồi yên ở vị trí này, đương nhiên cũng có thể hiểu được.

Ngụy Thất nhìn hai người đánh nhau không khỏi nghĩ, nếu Ngụy Tiếu Khiêm cùng lúc đối phó với hai người có khi nào cũng sẽ thấy chút hoảng loạn.

Động tác của Ngụy Cửu vô cùng mềm mại, nó có liên quan tới hình thể của cô nàng, hơn nữa trên tay cầm hai con dao, thật đúng là làm người ta đau đầu.

Trong lúc Ngụy Đại vươn tay, Ngụy Cửu hạ thắt lưng xuống, sức bật của cô nàng rất tốt, cả người cong lại tiến về phía trước, tay phải cầm dao thoáng cái hạ xuống. Ngụy Đại tránh thoát chỗ hiểm, thế nhưng vạt áo thì bị dao cắt rách.

Cùng lúc đó, Ngụy Cửu cấp tốc xoay người, dao bên tay trái tung mạnh, nhắm ngay vào đầu gối bên chân phải Ngụy Đại.

Phản ứng của Ngụy Đại đồng dạng cũng rất nhanh, nhưng cơ thể không cách nào nhanh chóng lấy lại cân bằng cho nên đành phải nhanh chóng vươn tay kéo một cái ghế lên, dao của Ngụy Cửu cắm thẳng vào lưng ghế. Nhìn vào độ sâu thì có thể thấy lực cổ tay của Ngụy Cửu rất kinh người.

Ngụy Đại vừa mới thở dài một hơi, con dao thứ hai đã bay tới trước mặt, lần này nhắm chuẩn vào mắt của Ngụy Đại.

Đầu dao nguy hiểm dừng ngay trước mặt Ngụy Đại, con ngươi Ngụy Đại hơi co lại, trong nháy mắt tìm không được hô hấp của chính mình.

Mọi khi tỷ thí cùng với Ngụy Cửu, phần lớn đều là bản thân thắng, thế nhưng không ngờ hôm nay lại thua triệt để như vậy! Lẽ nào Ngụy Cửu vẫn dấu thực lực? Thế nhưng vì sao như vậy …

Con dao sở dĩ dừng lại, đó là vì Ngụy Tiếu Khiêm nắm lấy nó.

Ngụy Cửu nhíu mày, nghe nói thân thủ của Ngụy Tiếu Khiêm rất tốt, quả nhiên là thật, bọn họ không phát hiện ra hắn đến gần!

Cô nàng nhún vai, lúc phi dao trên tay đã có hai con dao. Khác với vẻ thờ ơ với Ngụy Đại lúc nãy, giờ khuôn mặt cô nàng trầm xuống, ngay cả vẻ trêu tức cũng đã biến mất. Trước người đàn ông này, cô cần phải tập trung trăm phần trăm mới được.

“Cô ta là ai?” Ngụy Tiếu Khiêm ném con dao trong tay xuống, quay đầu hỏi Ngụy Đại.

“—— Là Ngụy Cửu.” Ngụy Đại nhìn Ngụy Cửu.

Trong đôi mắt đen kia ánh lên oán giận, mà Ngụy Cửu chỉ cười thoải mái, chuyển hướng sang Ngụy Tiếu Khiêm: “Lần đầu gặp mặt, cậu Tiếu Khiêm.”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Ngụy Tiếu Khiêm hỏi tiếp.

“Cô ấy…”