Chương 119 (1/2)

ღღღ

“Chà, người của Ngụy gia cũng bắt đầu nổi dậy rồi.”

“Tiểu Liêu?” Ngụy Thất quay đầu có phần kinh ngạc nhìn đối phương.

“Này,” Ngụy Cửu cười rạng rỡ, “Có thể mua đồ ăn vặt cho em không?”

Ngụy Thất thật ngạc nhiên khi gặp Ngụy Cửu ở siêu thị, lúc này người đến người đi, chẳng có ai rảnh mà chú ý tới bọn họ. Ngụy Cửu mặc một bộ đồ rất nữ tính, cầm mớ đồ ăn vặt bỏ vào xe đẩy của Ngụy Thất.

“Con gái thì nên uống nước trái cây mới tốt,” Ngụy Thất nhìn đống đồ ăn nhanh đầy dầu mỡ lại giàu calo nói.

Ngụy Cửu khoác cánh tay Ngụy Thất, hai người đứng trước quầy hàng thật giống như đôi tình nhân thân mật đang đi siêu thị: “Con gái lúc nào cũng không thể chống cự sức hút của đồ ăn vặt, mặc dù biết nó không tốt cho sức khỏe. Nhưng mà, con người là sinh vật có chủ nghĩa lãng mạn nè, anh có biết chủ nghĩa lãng mạn thì luôn dễ buồn rầu, mà đồ ngọt lại có thể an ủi tâm tình xấu đó không.”

“Phải không đấy?” Ngụy Thất không rõ lắm.

“Đương nhiên,” Ngụy Cửu bĩu môi, “Mấy thứ như rượu, dù có tác dụng làm đẹp đấy, nhưng uống thì không tốt cho sức khỏe chút nào.”

“Em đang khuyên anh ăn vặt hả?” Ngụy Thất cười nói.

“So với rượu thì đồ ăn vặt tốt hơn chứ.” Ngụy Cửu bỏ một hộp đào vào xe, “Còn cả trái cây nữa.”

Ngày hôm đó Ngụy Thất đến siêu thị chỉ là muốn mua ít nguyên liệu nấu ăn mà thôi. Tuy buổi tối anh thường giải quyết vụ ăn uống tại nhà hàng trong địa bàn của Ngụy Tiếu Ngữ, nhưng từ khi Ngụy Tiếu Khiêm tới nơi này “nghỉ phép”, các bữa ăn đều là do anh phải xắn tay vô làm.

Anh nghiêng đầu nhìn Ngụy Cửu, cô gái mang dòng máu lai này rất đẹp, nghe Ngụy Ngũ kể, Ngụy Cửu và Ngụy Đại đã từng qua lại với nhau, mà Ngụy Đại… anh nhớ tới cảnh cáo của Ngụy Đại lần trước.

“Này, Tiểu Liêu,” Ngụy Thất bỗng dừng lại, “Nguyên nhân em ly khai Ngụy gia là gì thế?”

“Hả?” Ngụy Cửu quay đầu lại hoang mang nhìn Ngụy Thất, “Nguyên nhân gì.”

“Anh không biết,” Ngụy Thất nhẹ giọng nói, dựa theo sự hiểu biết của anh về Ngụy Đại, thì Ngụy Cửu hẳn là đã từng lừa dối tình cảm chị ta, thế nhưng chị ta cũng sẽ không bắn tên không đích như vậy được, “Em biết không?”

Ngụy Cửu nghiêng nghiêng đầu, sau đó cười thật đáng yêu: “Anh Tiêu, cái gì cũng là lừa gạt hết.”

“Vậy à?” Ngụy Thất lần thứ hai đẩy cái xe đồ lên phía trước, tới quầy hàng thì cầm một vài loại gia vị lên, “Có thể kể cho anh biết không?”

“Em hả, lần trước khi đang thực thi nhiệm vụ đã gặp được chị em,” Ngụy Cửu đuổi kịp bước chân của Ngụy Thất, cô nàng rút ra trong túi đồ trang điểm một tấm hình đã bị ố vàng, trên đó là hai cô nhóc giống nhau như đúc. Ảnh chụp đen trắng nhìn không được màu của quần áo, ngay cả như vậy, Ngụy Thất vẫn nhận ra được. Đây là dáng vẻ của Ngụy Cửu khi còn bé, khoảng chừng là lúc hai ba tuổi. Bởi vì khi Ngụy Cửu được ôm vào Ngụy gia chỉ mới lên ba, cho nên ấn tượng của Ngụy Thất còn khắc rất sâu. Cô nhỏ trong hình trông cũng tầm tuổi Ngụy Cửu khi đó, xem ra hẳn là đã chụp trước khi Ngụy Cửu bị ôm vào Ngụy gia.

“Còn nhớ hồi bé em rất thích soi gương không?” Ngụy Cửu đặt tay sau lưng, “Hồi nhỏ em rất lầm lì, nên rất nhiều người không biết, thế nhưng anh với Ngụy Ngũ hẳn là biết thói quen của em nhỉ, em… khi còn bé em rất thích độc thoại trước gương.”

Ngụy Thất nhớ lại một chút, quả thật là như vậy. Ngụy Cửu rất thường ngồi trước gương lớn treo sát đất rồi độc thoại một mình. Chuyện này anh vốn quên mất rồi, nhưng bị Ngụy Cửu nhắc tới, ký ức liền bắt đầu trở nên rõ nét.

“Bởi trước khi bước vào Ngụy gia, em còn có một chị gái song sinh,” Ngụy Cửu quay lại khẽ cười với Ngụy Thất, “Thời gian trước, em đã gặp lại chị ấy, chị ấy cũng tới đây.”

“Chị gái em?” Ngụy Thất nở nụ cười, mặc kệ thế nào, đối với những người không có thân nhân như bọn họ mà nói thì đây là chuyện rất xa xỉ, “Anh nên chúc mừng em rồi, dù sao có thể gặp lại thì đúng là thật tốt quá.”

Ngụy Cửu vui sướng gật đầu: “Đúng vậy, em cũng nghĩ vậy đấy, giờ chị ấy đang ở Luân Đôn, sống chung với mẹ em, bố em thì đã qua đời mấy năm trước rồi.”

“Anh rất tiếc.”

“Em muốn sống chung với hai người họ,” Giọng của Ngụy Cửu bỗng thấp xuống, có phần chán nản, “Chỉ khi ly khai được Ngụy gia, em mới có thể thực sự sống cùng họ… em, em không muốn lại giết người vì Ngụy gia.”

Ngụy Thất trầm mặc.

“Chị em nói cho em biết, em là bị người ta bắt cóc,” Ngụy Cửu nhàn nhạt kể lại, cô vươn tay miết lên lớp hộp đựng những trái đào màu hồng nhạt, “Lúc đó bọn em đang nghịch cỏ trong sân, ba em đặt tụi em lên tấm thảm lông trải trên cỏ, rồi đi lấy chút điểm tâm cho tụi em… không biết ai đã vào nhà tụi em, rồi ôm em đi mất. Qua tay nhiều người rồi tới Trung Quốc, sau đó bị bán cho Ngụy gia. Khi đó em còn rất nhỏ…” Ngụy Cửu chọt chọt tay lên má mình, “Ký ức của em không rõ lắm, em lúc nào cũng mơ thấy một người giống mình, mở to hai mắt nhìn em…”

“Tiểu Liêu…” Ngụy Thất không biết nên nói cái gì mới tốt, chẳng qua biết được quá khứ của chính mình thật là chuyện khiến tâm trạng thoải mái lên.

“Em không phải họ Liêu,” Ngụy Cửu khẽ cười, “Tên của em là Jessica Garcia. Gia đình của em trước kia là người Tây Ban Nha, giờ thì đang sống ở Anh.”

“Em muốn trở về nhà bằng thân phận cô con gái bị mất tích,” Ngụy Cửu nhẹ nhàng nói, “chứ không phải một người tay dính đầy máu. Mẹ em vì mất đi em mà có vấn đề về thần kinh, chị em thì lúc nào cũng bận rộn công việc. Chị nói chị không có cách nào chăm sóc mẹ tốt được, còn dự định sang năm sẽ đưa bà tới nhà an dưỡng. Mà ba em… ông ấy luôn oán giận bản thân mình, ông vẫn thường nói với chị em, lẽ ra ông không nên bỏ hai chị em trong vườn như vậy, ông ấy vô cùng hối hận. Để tìm em, ông ấy đã đi cả nửa Trái Đất, chị nói, hàng năm chỉ vào sinh nhật của chị ấy, ông mới có thể trở về. Hai năm trước, ông bị tai nạn trên đường cao tốc rồi qua đời trên đường đi tìm em.”

Ngụy Thất cúi đầu nhìn Ngụy Cửu, cô gái này chỉ mới đầu hai mươi, vậy mà phải gánh vác nhiều như vậy.