Chương 88 (1/2)

Cố Tiểu Tịch nằm trên sofa trong phòng mình, đôi mắt lam kia khiến y dù trong tiết trời ấm áp vẫn phải rùng mình. Tuy Ngụy Tiếu Khiêm rất đáng sợ, song hình như anh ta cũng không truy cứu mình việc mình tới nhà… Nghĩ vậy, Cố Tiểu Tịch mới thấy yên tâm lại. Y kéo chăn đắp ngang người.

Lúc này đã gần rạng sáng, việc kinh doanh của bar cũng vừa mới bắt đầu, Ngụy Tiếu Ngữ chỉ sợ phải trễ thêm chút nữa mới về. Không ngờ hôm nay vậy mà lại ra tay đánh người, Cố Tiểu Tịch bắt đầu lăn tới lăn lui trong chăn, tâm trạng cũng có chút thấp thỏm. Một thứ mềm mềm đến cọ vào đùi, Cố Tiểu Tịch thò tay vào trong chăn, lôi nó ra. Nó liền kêu lên một tiếng nho nhỏ, sau đó dụi đầu vào cổ Cố Tiểu Tịch.

“Thật yếu quá đi,” Cố Tiểu Tịch vuốt ve lưng Shirley, rồi dùng đầu kẹp Shirley lại. Mèo ta liền bất mãn kêu lên.

“Giờ vẫn chưa ngủ à?” Cố Tiểu Tịch kéo kéo cái đuôi của nó.

Lần này cô nàng càng kêu lớn hơn, dùng đầu dụi dụi cằm Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch cũng không bắt nạt nó nữa.

Cố Tiểu Tịch nằm trên sofa, để mặc Shirley trên bụng mình cọ tới cọ lui. Lại nói tiếp, tên Thiệu Đình Chi kia thật đáng ghét, thằng nhóc Giang Lai sao lại không biết phân biệt gì vậy… Lúc Cố Tiểu Tịch đang oán trách trong lòng thì cửa bị đẩy ra, Shirley lập tức đứng dậy — tấm chăn liền nổi lên thành một cục tròn như bánh bao.

Ngụy Tiếu Ngữ đẩy cửa vào, nhìn thấy sau sofa chậm rãi thò lên đầu của một người, một mèo.

“Em với nó còn chưa ngủ hả?” Ngụy Tiếu Ngữ tại cửa ra vào đổi giày, sau đó đi vào phòng, tự treo áo khoác lên.

“Sao vậy?” hắn đi đến cạnh sofa, nhìn Cố Tiểu Tịch và Shirley làm tổ trên ghế.

“À… Không có gì…” Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu, nhìn lên trần nhà hơi đăm chiêu.

“Tôi muốn đi tắm cái,” Ngụy Tiếu Ngữ bước tới hôn lên trán Cố Tiểu Tịch một cái, tranh thủ lôi con Shirley đang chấm mút dưới chăn ra rồi xách lên. Shirley ré lên, meo meo loạn xạ, giằng co suốt chừng một, hai phút… mà vẫn không có dấu hiệu kết thúc, cứ như trẻ con bị ngược đãi vậy.

“Từ hồi nào nó lại ghét tôi như vậy nè?” Ngụy Tiếu Ngữ thắc mắc, ném Shirley lên người Cố Tiểu Tịch, Shirley lập tức lại chui vào chăn.

Cố Tiểu Tịch liếc nhìn hắn, uể oải nói: “Chắc nó ghét mùi máu trên người anh.”

“…Thôi tôi đi tắm đây.” Ngụy Tiếu Ngữ gãi gãi tóc, rồi lập tức xoay người đi vào phòng tắm.

Cố Tiểu Tịch tựa vào sofa, nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra. Một lát sau, đợi Ngụy Tiếu Ngữ tắm xong, Cố Tiểu Tịch đã ngủ trên sofa mất rồi.

“Ôi… Tôi còn tưởng em đang chờ tôi về chứ…” Cậu hai Ngụy gia khẽ thở dài, xoay người ôm Cố Tiểu Tịch từ sofa lên — Shirley đã nằm ở một góc khác ngủ say sưa.

Ngụy Tiếu Ngữ ôm Cố Tiểu Tịch vào phòng ngủ — Lúc Cố Tiểu Tịch trở về đã tắm qua, trên người tản ra hương sữa tắm thơm mát nhàn nhạt.

Ngụy Tiếu Ngữ ôm y vào lòng, vừa định nhắm mắt chuẩn bị ngủ — đột nhiên, người vốn đã ngủ lại lập tức ngồi bật dậy. Mà theo như hình dung vào hôm sau của Ngụy Tiếu Ngữ thì — cảm giác đó thật không khác gì cảnh xác chết sống dậy.

“Thằng khốn nạn!” Cố Tiểu Tịch thở phì phò chửi một câu, trừng mắt nhìn đèn sàn đối diện, dường như đèn đó là kẻ thù của y vậy.

Ngụy Tiếu Ngữ sợ hãi trong lòng nhìn Cố Tiểu Tịch, dùng giọng điệu hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng với người ngoài, cẩn thận hỏi: “…Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Tiểu Tịch quay mặt sang, trừng mắt nhìn Ngụy Tiếu Ngữ cả nửa ngày, sau đó lạnh như băng phán: “Không có việc gì. Ngủ đi.”

Nói xong nằm xuống, chui vào lòng Ngụy Tiếu Ngữ rồi nhắm mắt lại.

Ngụy Tiếu Ngữ ù ù cạc cạc, kinh hãi ôm thân thể mềm mại mà mê người kia, vừa không dám hỏi vì sao, lại tò mò muốn chết, cuối cùng mê man đi ngủ.

****

“Anh làm sao vậy?” sáng hôm sau, Cố Tiểu Tịch lo lắng nhìn đôi mắt thâm quầng của Ngụy Tiếu Ngữ.

“…Không có gì, chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi…” Cậu hai Ngụy gia kéo chăn lên che nửa khuôn mặt.

Cố Tiểu Tịch quẹo đầu cúi mặt một hồi, sau đó kề sát với Ngụy Tiếu Ngữ: “…Rốt cuộc làm sao vậy?”

Ngụy Tiếu Ngữ nhìn nhìn Cố Tiểu Tịch: “…Hôm qua tâm trạng của em không tốt hả?”

Cố Tiểu Tịch nhớ tới chuyện Thiệu Đình Chi vào Dạ Ngữ, vì thế gật gật đầu.

“Ờ…” Ngụy Tiếu Ngữ kéo dài giọng, sau đó chuẩn bị ngủ tiếp. Cố Tiểu Tịch nghĩ nghĩ, rồi mặc kệ Ngụy Tiếu Ngữ, đi vào phòng bếp, chiên trứng và pha sữa nóng đưa cho Ngụy Tiếu Ngữ, sau đó lại nướng thêm mấy lát bánh mì.

Cậu hai không hề oán giận câu nào tiêu diệt sạch bữa sáng Cố Tiểu Tịch chuẩn bị cho, quẹo đầu hỏi: “Hôm qua ai chọc em hả?”

Cố Tiểu Tịch uống cạn sữa trong ly, suy nghĩ một lát: “Thật ra không phải tên đó chọc, mà em chỉ tức giận thôi.”

Ngụy Tiếu Ngữ cắn bánh mì, gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp là chuyện gì, ăn xong thì cùng Cố Tiểu Tịch dọn bàn.

“Hôm nay phải đi nữa không?” Cố Tiểu Tịch ngồi trên sofa, vừa đọc sách vừa hỏi.

Ngụy Tiếu Ngữ bước tới ôm y, tựa đầu lên vai Cố Tiểu Tịch: “Không đi.”

Cố Tiểu Tịch lấy báo ra đọc, bản tin trên trang đầu thu hút sự chú ý của y.

Nội dung bài báo là, một sinh viên nữ công bố vào mùa thu năm ngoái, một thanh niên nhà giàu đã lái xe đâm chết một người trẻ tuổi. Khi đó, vậy mà cả cảnh sát giao thông hay là giới truyền thông đều lảng tránh vụ việc này, mà nguyên nhân bởi gia đình kẻ gây tai nạn rất giàu có.

Ngụy Tiếu Ngữ nhoài người sang đọc cùng: “Ồ, cái này không phải là Lâm Du Nhiên sao?”