Chương 45 (1/2)

Cố Tiểu Tịch thấy gương mặt người trẻ tuổi hơi tái đi, cười lạnh một chút hỏi: “Anh tên là gì?”

Người trẻ tuổi cắn môi không nói.

Cố Tiểu Tịch dùng súng chọt chọt vô ngực hắn: “Vậy tôi kêu anh là đồ ngu nhé? Dù sao anh cũng không có tên.”

“Tên tao là Đoàn Thù.” người trẻ tuổi gằn từng tiếng một, “mày nhớ cho kỹ, lần sau đừng có mà rơi vào tay tao.”

“Đoàn Thù…?” Cố Tiểu Tịch nhíu mày, “Đoàn U là gì của anh?”

“Liên quan gì tới mày?” Đoàn Thù lạnh lùng đáp.

“Ờ, thì tôi nghe nói ông Đoàn cùng Ngụy gia có quan hệ tốt nhiều đời với nhau,” Cố Tiểu Tịch tỏ vẻ chẳng sao cả, nói tiếp, “Nhà họ Đoàn lại chỉ có độc nhất một cậu con trai, sẽ không phải anh hai đây chứ?”

Giọng của Cố Tiểu Tịch rất nhẹ, đôi mắt đen láy còn mang theo vẻ trêu tức: “Được rồi, cậu Đoàn, tôi cần phải trở về.”

Đoàn Thù vốn không muốn di chuyển, nhưng bị súng chỉ vào dù không muốn cũng không được. Cố Tiểu Tịch kéo Đoàn Thù ra phía trước, súng kề sát đầu hắn: “Cậu Đoàn, đi thôi.”

“Mày không thoát được đâu.” Đoàn Thù oán hận đe dọa.

Cố Tiểu Tịch cũng không phản bác, y không rõ tình hình bên ngoài thế nào, nhưng giờ không còn thời gian để suy tính nữa.

Ngoài phòng có rất nhiều người mặc áo đen đứng, căng thẳng nhìn khẩu súng trong tay y, lo lắng sợ súng bị bóp cò. Ở đây là hành lang tầng hai, dưới cầu thang đã có người nhắm súng vào y, Cố Tiểu Tịch đi ở bên trong, để Đoàn Thù ở bên ngoài.

“Đi.” Cố Tiểu Tịch nói với Đoàn Thù.

Bọn họ tiến một bước, nhóm người áo đen kia sẽ lùi về sau một bước.

Cố Tiểu Tịch không khỏi nhíu mày, nếu sớm biết là người của Đoàn gia thì y cũng không lựa chọn biện pháp này, dù sao Đoàn gia và Ngụy gia giống nhau, đám vệ sĩ đều rất lợi hại. Nhưng giờ tên đã lên dây, không làm vậy cũng không được.

Cố Tiểu Tịch đành phải chậm rãi tiến về phía trước.

Không khí trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết. Cố Tiểu Tịch nghĩ, đời này mình sống sao mà kích thích thế. Mới có mười tám tuổi đầu mà tình huống gì cũng đã từng gặp phải, không biết tương lai còn “may mắn” thế nào nữa đây…

“Bảo người của cậu tránh ra đi.” Cố Tiểu Tịch ở phía sau Đoàn Thù nói.

“Tụi bay đều tránh ra.” Đoàn Thù không còn cách nào khác, đành phải ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình. Tuy nói mấy gã phía trước đã tránh ra, nhưng cứ bị mấy tên kia chỉa súng vào đầu như vậy cũng không được.

Đoàn Thù bỗng nhiên lại lên tiếng: “Không được giết nó.”

Lời hắn vừa đưa ra liền khiến đám người áo đen tỏ ra bất mãn, nhưng không dám làm gì, bởi lời của Đoàn Thù bọn chúng không dám không nghe. May mắn là Đoàn Thù đã nói như vậy, nếu không Cố Tiểu Tịch lúc nào cũng có thể bị bắn chết tươi.

“Mày nhanh hạ súng xuống, tao sẽ không giết mày.” Đoàn Thù ở phía trước lạnh lùng nói.

“Cảm ơn đã quan tâm,” Cố Tiểu Tịch nói, “chẳng qua tôi không muốn ở đây.”

Chắc Ngụy Tiếu Ngữ đang tìm mình, không biết ở bãi xe có gắn camera không, có thể quay lại y không… Trên di động có hệ thống định vị, nhưng giờ lại không ở bên người y.

“Đưa tôi chìa khóa xe.” Cố Tiểu Tịch nói với đám người kia.

Lập tức có người đi lấy chìa khóa. Cố Tiểu Tịch dùng súng chỉ huy Đoàn Thù đi xuống lầu, sau đó đi hướng ra bên ngoài. Mới vừa đến cửa, Đoàn Thù đột nhiên hạ thấp người xuống, lập tức trốn sang bên phải. Cố Tiểu Tịch nhanh tay nâng súng lên bắn một phát.

Viên đạn sượt qua má Đoàn Thù, may là phản xạ của Đoàn Thù tốt, nếu không viên đạn này khẳng định sẽ trúng mặt hắn. Đoàn Thù biết với khoảng cách như vậy, nếu viên đạn ghim ngay trên mặt hắn, nhất định chết rất xấu xí.

Hắn thậm chí còn ngửi được mùi tóc khen khét, theo bản năng hắn đưa tay lên sờ một chút, mặt bị chảy máu, ở đó còn có một vết bỏng nhỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Tịch. Thiếu niên kia vẫn bảo trì tư thế giơ súng, tay cầm ổn định, không hề run rẩy chút nào, đôi mắt màu đen tĩnh mịch mà lạnh lẽo, tựa một vườn hoa tử thần, không một âm thanh—

Y vậy mà nổ súng, không hề do dự dù chỉ một chút!

Lập tức có mấy gã chạy tới trước mặt hắn, tim Đoàn Thù đập rất nhanh, cho tới giờ hắn chưa từng đụng phải người nào như vậy. Hoặc là nói, hắn chưa từng đụng phải người nào còn trẻ như vậy lại có ánh mắt lạnh lẽo đến thế.

Không cần phải nói cũng biết sau một trận ồn ào, Cố Tiểu Tịch đã bị người dí súng áp tải trở về phòng cũ.

Đoàn Thù còn ngồi trên mặt đất, nền đá cẩm thạch lạnh băng, hắn cảm thấy phẫn nộ cùng không hiểu, hắn lập tức đứng lên. Có mấy người đi tới chuẩn bị xem vết thương trên mặt hắn, hắn đẩy hết ra, bay nhanh lên lầu.

Phòng ở lầu hai mở cửa, hắn đi vào thì nhìn thấy Cố Tiểu Tịch ngồi ở trên giường, tay đã không còn vũ khí.