Chương 11 (1/2)

Ngón tay Cố Tiểu Tịch rơi run lên, y cảm thấy có chút tức cười nghĩ ngợi, cái này thật đúng là trải nghiệm của đời người.

Y đứng ở nơi đây, rất nhanh thì hiểu được tình thế hiện tại, coi bộ hình như bản thân đã thành cái thẻ đánh bạc. Còn nó có giá trị hay không thì còn phải coi xem Ngụy Tiếu Ngữ nói như thế nào đã.

“Được rồi, cậu hai Ngụy gia à, xin bỏ súng xuống, đi đến bên cạnh tình nhân của cậu đi.” Người kia nói, tao nhã mà mềm nhẹ.

“Tôi có rất nhiều tình nhân.” Ngụy Tiếu Ngữ không hề di chuyển “Chẳng có ai đặc biệt cả.”

“Phải không?” Gã sát thủ kia mềm giọng hỏi, ánh mắt như cũ vẫn dừng trên người Ngụy Tiếu Ngữ, ngón tay móc vào cò súng, không một tia do dự.

Tạch—

Gã đó vậy mà nổ súng thật, Cố Tiểu Tịch chỉ cảm thấy một cơn đau nhức từ cánh tay truyền đến. Giờ thì hay rồi, y đến nhà thờ vì muốn giải tỏa chút phiền muộn, bây giờ lại đang làm bia cho người ta ngắm bắn.

Sức giật của khẩu súng khiến tay của gã run một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ ổn định ban đầu.

Cố Tiểu Tịch thấy toàn bộ sức lực của cơ thể đang bị rút đi rất nhanh, cả người theo chiếc ghế từ từ trượt xuống. Máu từ từ chảy ra, mỗi sợi thần kinh đều đau tưởng chừng như sắp đứt đến nơi rồi, mà lại còn liên tục kéo dài như vậy. Cố Tiểu Tịch mở miệng ra thở dốc, dường như ô-xi ở xung quanh quá loãng. Y đột nhiên nhớ tới, bản thân đã từng trải qua cảm giác như vậy, là lúc bị xe đụng—

Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, y nhìn thấy kẻ đó vẫn đang giơ súng về phía mình, góc độ chuẩn xác như cũ, ngay trái tim y.

Sắc mặt của Ngụy Tiếu Ngữ hơi trắng, nhưng nụ cười vẫn duy trì trên môi như cũ, đứng thẳng người, khẩu súng trong tay chỉa thẳng trái tim gã sát thủ.

“Cậu hai, xin hãy qua đây đi.” Giọng nói của gã đàn ông kia vẫn thật mềm nhẹ.

Ngụy Tiếu Ngữ đứng yên không nhúc nhích, không biết có phải là ảo giác hay không mà Cố Tiểu Tịch nhìn thấy khớp tay của hắn trắng bệch.

Cố Tiểu Tịch còn chưa kịp thoát khỏi cảm giác đau đớn do vết thương đầu tiên gây ra, thì một cơn đau kinh khủng nữa lại tấn công vào dây thần kinh. Thân thể y theo thói quen giật lùi về sau một chút —

Không biết lần này còn có thể sống lại lần nữa hay không. Trong đầu y vang lên suy nghĩ như vậy.

Ngực lãnh một phát đạn, máu vừa tạm ngừng một chút, lại mãnh liệt túa ra, trong nháy mắt cùng máu ở vết thương đầu tiên hợp cùng một chỗ.

“Dừng tay!” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ có chút run rẩy, hắn nhanh chóng ném khẩu súng trong tay xuống, vươn tay về gã đàn ông kia “Đừng… bắn nữa, cậu ấy còn nhỏ.”

Gã sát thủ nhún vai “Thì thế khả năng hồi phục mới tốt được.”

Ngụy Tiếu Ngữ chậm rãi đi về phía Cố Tiểu Tịch.

Gã đàn ông kia mang ánh mắt chăm chú như một tay thợ săn dõi theo Ngụy Tiếu Ngữ “Thật vinh hạnh được gặp cậu đấy, cậu hai Ngụy gia à, tin đồn bao giờ cũng có chút phóng đại nhỉ?”

Ngụy Tiếu Ngữ nghiêng người, kiểm tra miệng vết thương cho Cố Tiểu Tịch “Vết thương của cậu cũng không sâu lắm đâu.”

Cố Tiểu Tịch cảm thấy choáng váng, có lẽ là mất máu nhiều quá. Thế nhưng khi những ngón tay lạnh lẽo kia vuốt ve lên má, y lại cảm thấy thoải mái kì lạ.

“Nhóc cưng…” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ ngập tràn vẻ thương tiếc, cái kiểu giọng điệu này làm Cố Tiểu Tịch sởn gai ốc…

Bỗng nhiên y thấy đuôi súng gài bên hông Ngụy Tiếu Ngữ.

Ngụy Tiếu Ngữ quay lưng với gã sát thủ, tuy bình thường những tên sát thủ thường không tha cho bất cứ ai con đường sống, trừ phi kẻ đầu sỏ có yêu cầu — xem ra gã này là muốn bắt sống người rồi.

Chiếc áo khoác bằng da hạ xuống ngăn trở tầm quan sát, Cố Tiểu Tịch có thể nhìn thấy tay cầm xinh đẹp của khẩu súng, đường cong nhẵn bóng như ẩn như hiện bên dưới chiếc áo sơ mi trắng.

Tay phải của Cố Tiểu Tịch đã không còn cảm giác, y vẫn thả lỏng thân thể, chứ nếu càng gồng lên thì máu chảy càng nhanh hơn. Nhưng tay trái thì vẫn có thể dùng, tuy trước kia xe Ngụy Tiếu Ngữ tong vào y, hơn nữa hiện nay hắn lại hay quấn lấy y, thường xuyên lợi dụng thò tay ăn đậu hũ y… Nhưng nếu bây giờ chính y tận mắt nhìn thấy hắn bị gã kia đem đi mất, thì cũng không phải điều Cố Tiểu Tịch mong muốn.

Lợi dụng chiếc áo da che chắn, Cố Tiểu Tịch thò tay đến bên hông Ngụy Tiếu Ngữ.

Bình thường thì tỉ lệ nhắm trúng của Cố Tiểu Tịch quả thật khá kém, nhất lại là trong tình huống bị ngăn trở tầm nhìn như thế này.

Chẳng qua y vẫn dùng tay trái thành thạo móc ra khẩu súng.

Súng lục Semmerling LM4, trong trường hợp khẩn cấp có thể sử dụng như súng tự động mà nhanh chóng bắn ra được, hơn nữa viên đạn thứ nhất đã nằm sẵn trong nòng súng. Ngụy Tiếu Ngữ mang theo loại súng này đúng rất hữu dụng. Nhưng thật có chút đáng tiếc cho cái áo da sang trọng này của Ngụy Tiếu Ngữ.

Lúc Ngụy Tiếu Ngữ nhanh chóng xoay người lại, Cố Tiểu Tịch chỉ cảm thấy một trận choáng váng, y nghe thấy tiếng thân thể ngã xuống đất.

Y nghĩ nếu không phải là mình, mà không phải gã sát thủ đó, thì chỉ là Ngụy Tiếu Ngữ. Nhưng bây giờ y chẳng có cách nào nghĩ tiếp, không gian tĩnh lặng, mù mờ lan rộng ra, nhanh chóng nuốt chửng ý thức của y.

***

Lúc Cố Tiểu Tịch tỉnh lại, cảm thấy những tia nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống. Phủ lên tấm đệm trắng muốt tựa như những tầng vàng ửng.

Y cảm thấy hơi lạnh, nên rụt cái cổ lại một chút, nhưng liền cảm thấy ngay cơn đau đớn ập về.

“A…” Đau đến độ khiến y rên lên một tiếng.

Lúc y ngẩng mặt lên nhìn xung quanh lần nữa, thì thấy được bóng dáng một người đàn ông lịch lãm trước mặt. Vẫn là một chiếc áo da màu đen như thường lệ, những sợi lông nơi cổ áo che khuất đi phần nào gương mặt hắn, và vẫn là vẻ đẹp trai ngời ngời lúc nhìn nghiêng.

“Tiểu Tịch.” Người kia quay đầu lại, cười rạng rỡ với y “Chúc mừng cậu vừa từ cõi chết trở về.”

“Đây là lần thứ hai.” Cố Tiểu Tịch phát ra âm thanh khàn khàn, yếu ớt tới độ ngay cả bản thân cũng chẳng nghe rõ ràng, nhưng đối phương vẫn là nghe được.

Ngụy Tiếu Ngữ đi tới, cúi đầu xuống hôn lên những ngón tay bên ngoài tấm chăn của Cố Tiểu Tịch, sau đó hôn dần lên lòng bàn tay y. Vì đang truyền nước biển, nên tất cả đều thực lạnh, đến khi đôi môi mềm mại mà ấm áp của Ngụy Tiếu Ngữ phủ lên, thì mới dần có cảm giác thoải mái trở lại.

“Xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu.” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ thật nhẹ.

Lần này Cố Tiểu Tịch không còn thấy nụ cười như cũ trên mặt Ngụy Tiếu Ngữ nữa. Y đột nhiên nghĩ, có lẽ bản thân sẽ có ngày chết vì tên đàn ông này. Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù là bị xe đụng, hay là lãnh đạn thì hình như đều do tên này khơi mào, e rằng cả sau này số mệnh của y cũng chẳng khá lên nổi.

Rất nhiều cô gái đã nói, lời cam đoan của đàn ông đều tùy tiện như khi họ đi ăn cơm vậy, Cố Tiểu Tịch thật cảm thấy lời này quá đúng.

Lập tức y lại mê man. Y không quen nổi với cái thứ tình yêu kì quái như vậy, cũng như chẳng thích ứng ứng được với cái sự quan tâm cùng yêu thích đột ngột như thế, căn bản là có lẽ y không nên đi làm bartender, hoặc ít nhất là không nên qua lại gần gũi với Ngụy Tiếu Ngữ như bây giờ.

Nếu y chết đi, cô phải làm sao bây giờ. Cô sẽ rất đau lòng, còn người mẹ trước kia của y, viện phí sau này của bà ai sẽ gánh cho đây.

Trong vòng nửa tháng, y lúc tỉnh lúc mê, ý thức vẫn chưa tỉnh táo lắm. Nghe bác sĩ nói, do bị mất máu quá nhiều, hai phát đạn đó thiếu chút nữa là trúng tim rồi.

Những lúc tỉnh, y đều thấy Ngụy Tiếu Ngữ. Cố Tiểu Tịch nghĩ thầm, thằng cha playboy này đúng là quá mức rảnh rỗi, mà cũng phải thôi, nhà hắn ta đầy tiền, cần gì phải vất vả kiếm sống chứ.

Quả nhiên việc phải nằm suốt trên giường luôn làm con người ta thấy buồn bực.

Tuy trong phòng bệnh không thiếu TV cùng sách báo, nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn thấy thực quá nhàm chán.

Hôm nay, lúc y tỉnh lại không hề thấy Ngụy Tiếu Ngữ như mọi khi, mà đẩy cửa vào là một người đàn ông khác. Anh ta cũng có một đôi mắt xanh thẳm. Trông anh ta rất thanh lịch, nhã nhặn, tựa như một vị học giả vậy. Anh ta mặc một cái áo khoác màu đen, trong đôi mắt màu xanh thẫm ấy nhìn ra có chút do dự, anh ta đang cầm một bông hồng đỏ trên tay.

Anh ta như một vị chủ nhân đem bông hồng cắm vào bình tại phòng.

Cố Tiểu Tịch thật không biết là khi đi thăm bệnh nhân lại tặng hoa hồng đấy. Vì thế, y nhẹ giọng nói “Anh gì ơi, khi thăm bệnh thì không nên tặng hoa hồng.”

Người kia nở một nụ cười với y, không thể phủ nhận một điều, anh ta cười rất quyến rũ “Xin lỗi, tại tôi chỉ biết mỗi loại hoa này.”

Cố Tiểu Tịch méo miệng, nín thinh, không biết nói gì luôn.

Người đàn ông kia đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một chút rồi nói “Tôi đến đây là để cảm ơn cậu.”

“Vì sao?”

“Vì đã cứu em trai tôi, tuy nó chẳng chịu thừa nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật.” Người kia nhún vai cái, nói tiếp “Dù sao cũng cần có người đến cảm ơn cậu chuyện này.”

“…Vâng.” Cố Tiểu Tịch nghĩ có cần nói câu anh không cần khách sáo đâu không, chẳng qua y là người bị tổn thất, thành ra cũng chẳng có lòng bao dung như vậy. Cho nên y theo lẽ thường đương nhiên là nhận lời cảm ơn của người đàn ông này.

Bỗng nhiên người đàn ông kia đi tới, Cố Tiểu Tịch lại thấy một cảm giác lạnh lẽo.

Người kia trông được lắm, rất đẹp trai, còn hơn cả mấy ngôi sao truyền hình, điện ảnh. Anh mỉm cười nhàn nhạt, rồi đột nhiên vươn tay ra vuốt ve hai má Cố Tiểu Tịch.

Những ngón tay rất lạnh, sau đó người đàn ông kia dịu dàng nói “Tôi về trước nhé.”

“…Tạm biệt.” Cố Tiểu Tịch lúng túng nói.

Lúc người đàn ông đi đến cửa, rồi đột nhiên quay người lại nói “Đúng rồi, nếu thấy Tiếu Ngữ không tốt, cậu có thể tìm đến tôi, nó chẳng bao giờ biết quan tâm người khác đâu.”

“…Ơ, cám ơn.” Cố Tiểu Tịch lúc này không biết nói gì nữa.

Đến khi biết người đàn ông kia quan tâm đóng cửa phòng giúp y lại xong, thì y mới có cảm giác hô hấp bình thường trở lại được.

Nằm trên giường, y phát ra tiếng thở dốc rất nhẹ, tay anh ta thật lạnh nhưng rất vững vàng. Da tay rất đẹp, chỉ là trong lòng bàn tay có mấy chỗ hơi cứng một chút, là mấy vết chai mỏng. Y biết, đó là dấu vết do thời gian dài cầm súng lưu lại.