Chương 45: Quần hùng lâm đại nạn (1/2)

Tiểu Tà Thần Giả Kim Dung 127560K 9 tháng trước

Quả nhiên quần hùng không ai dám bước tới. Tiểu Thất uống nội đơn xong, lập tức có hiệu quả. Thương thế lành hẳn. Chỉ nhìn thấy mặt hắn cũng biết hắn bình phục trên mức bình thường.

Dương Tiểu Tà biết ngay nội đơn đã chữa thương cho Tiểu Thất, mà còn tăng công lực gấp bội.

Thanh Bình Bình lúc này cũng bình phục, gương mặt hồng hào, đôi mắt long lanh sáng long lanh, rõ ràng là một tuyệt thế giai nhân.

Tiểu Linh, A Tam và A Tứ mặt đều tươi tắn, huyết khí trầm hùng, nội công tăng trưởng bội phần.

Bổng có người hét lớn:

– Dương Tiểu Tà! Ngươi có nhìn ra ta không?

Dương Tiểu Tà quay nhìn, cười nói:

– Té ra là Thanh đại thiếu gia! Không sai! Tóc đã mọc ra rồi, thiếu chút nữa tiểu gia không nhận ra.

Đúng vậy! người này chính là Thanh Ký Sơn thiếu chủ phái Hoa Sơn.

Người chưởng môn Thanh Tử Y cũng có mặt, đang đứng một bên.

Thanh Tử Y giận nói:

– Tiểu tử này mạng rất lớn. tại sao chưa chết? Lại còn dám gạt con gái lão phu? Lão phu tuyệt đối cùng ngươi không đội trời chung Dương Tiểu Tà cười hí hí:

– Thanh Tử Y! Ông làm cái gì? Muốn giết ta sao? Không dễ đâu.

Thanh Ký Sơn cười thân mật:

– Em rể ơi! Huynh có thể bước qua lằn ranh được không?

Dương Tiểu Tà cười hì hì:

– Thanh Ký Sơn! Ngươi đừng có giở trò. Nếu ngươi không ngại thì cứ bước qua thử xem. Ta không nổ chết ngươi, chỉ muốn lột da ngươi thôi, hoặc ít ra cũng cạo đầu một lần nữa, vì tóc ngươi đã mọc dài rồi.

Thanh Tử Y ỷ Dương Tiểu Tà là người thân của Thanh Bình Bình, đoán chắc Dương Tiểu Tà không dám liệng thuốc nổ, nên hai cha con cứ xông tới.

Dương Tiểu Tà không khách sáo, đốt thuốc nổ ném ngay Thanh Ký Sơn.

Hai cha con thấy vậy kinh hãi, kêu lớn:

– Rút lui!

Lập tứ kéo Thanh Ký Sơn chạy lẹ.

– Ầm.

Thuốc nổ nổ lên, cha con Thanh Ký Sơn quần áo tung bay, đất cát văng đầy miệng.

Chạy khá xa, hai người mới dám nhìn lại.

Dương Tiểu Tà cười lớn:

– Thanh Ký Sơn! Ngươi đừng tưởng ta là kẻ đa tình. Ngươi là người xấu. Tuy rằng em gái của ngươi ở đây, nhưng nàng rất tốt, ta không thể bỏ rơi người tốt. Nếu nàng có lời yêu cầu, ta không thể để nàng thất vọng.

Thanh Tử Y mặt biến sắc:

– Dương Tiểu Tà! Lão phu sớm muộn gì cũng phải giết ngươi. Hãy đem con gái trả lại cho ta. Nếu không ...

Dương Tiểu Tà hỏi:

– Nếu không thì sao?

Thanh Tử Y nói:

– Ngươi làm hại con gái ta mang tội bất hiếu.

Dương Tiểu Tà nói:

– Chuyện này không cần nói! Mỗi người có một ý riêng! Bây giờ chỉ cần các ngươi không bước qua lằn ranh là được. Ta cũng không muốn gây thù.

Tiếng nổ đã làm cho Tiểu Linh ngưng vận công. Nàng cảm giác nội lực tăng lên, mạnh khỏe hơn bao giờ hết, liền gọi Tiểu Tà:

– Tiểu Tà! Muội khỏe rồi! Huynh nghỉ một chút để muội thay thế cho.

Tiểu Tà lắc đầu:

– Không được! Muội không thể thay thế cho huynh lúc này. Muội cứ lo lắng cho Tiểu Thất và Thanh Bình Bình đi đừng để cho người khác nói chúng ta hành hạ Thanh cô nương. Bây giờ thân phụ cô ta đang muốn đòi con.

Tiểu Linh giật mình:

– Thanh Tử Y đến rồi sao?

Tiểu Tà chỉ về phía trước:

– Kìa! Người lão đầu mặc áo đen đó không phải sao?

Tiểu Linh chạy ngay Thanh Bình Bình, thấy cô ta nguyên khí đã phục hồi, biết nội đơn rất công hiệu, liền kề tai nói nhỏ:

– Thanh Bình Bình! Muội đã đã mạnh rồi.

Thanh Bình Bình từ mở mắt:

– Đây là đâu? Tôi đang ở đâu?

Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác thật lạ lùng.

Tiểu Tà cười nói:

– Thanh cô nương! Đây là nơi sơn cốc, cô nương đã khỏe chưa?

Thanh Bình Bình nhìn Tiểu Tà:

– Tôi rất khỏe! Nhưng Tiểu Tà có trở về đây không?

Vừa tỉnh lại Thanh Bình Bình đã nhớ đến Tiểu Tà.

Tiểu Linh hướng về Tiểu Tà chỉ tay:

– Người đó không phải là Tiểu Tà sao?

Thanh Bình Bình nhìn thấy Tiểu Tà đôi mắt sáng rực lên. Bình thường cứ nhớ mãi không quên, bây giờ thì nàng không biết nói gì, chỉ thấy thẹn thùng.

Tiểu Tà nói:

– Thanh cô nương! Lâu ngày không gặp, cô nương vẫn rất xinh đẹp.

Thanh Bình Bình ửng hai má:

– Muội tưởng huynh đã chết cháy rồi! Đã bị cha muội đốt cháy.

Nói xong nước mắt tuôn trào.

Tiểu Linh an ủi:

– Thanh Bình Bình đừng đau khổ! Tiểu Tà tánh hay đùa giỡn. Mạng của Tiểu Tà không chết được đâu.

Lúc đó A Tam, A Tứ cũng hành công xong bước đến.

A Tam nói:

– Tiểu bang chủ! Nội đơn này thật lợi hại, chỉ chốc lát đã tăng hơn mười năm công lực.

A Tứ cũng cười:

– Quí hiếm cái gì? So sánh ăn ba năm thịt chó còn quí hơn.

Mọi người nghe nói đều cười ngất.

Tiếng cười làm cho Tiểu Thất tỉnh dậy, kêu Tiểu Tà:

– Tiểu Tà! Huynh rất tốt. Đệ khỏi hẳn nội thương rồi. Thật may mắn, nếu không đã phải bỏ mạng.

Tiểu Linh nói:

– Chúng ta hãy trở về thị trấn đi. Ở đây không khí không an toàn.

Tiểu Tà lắc đầu:

– Muốn rời khỏi đây không phải là dễ. Thanh cô nương hãy đến đây.

Thanh Bình Bình e thẹn:

– Huynh gọi muội.

Nàng từng bước đến bên Tiểu Tà.

Tiểu Tà nhẹ nhàng:

– Thanh cô nương hãy trở về nhà đi. Thân phụ đang đi tìm cô nương.

Thanh Bình Bình lắc đầu:

– Muội không muốn trở về.

Thanh Tử Y thấy Thanh Bình Bình liền gọi lớn:

– Bình nhi! Hãy đến đây! Cha rất nhớ con.

Thanh Bình Bình rất khó xử:

– Thân phụ! Con không muốn về! Con ...

Thanh Tử Y gắt:

– Tại sao con lại đi theo bọn bại hoại đó? Con biết Dương Tiểu Tà là kẻ thù của cha không? Tại sao con không về? Hay muốn cha động thủ?

Thanh Bình Bình đang đứng giữa áp lực của tình thân và tình ái. Rốt cuộc nàng phải tìm một đường. Nàng nghĩ rằng phải có ngày rời khỏi gia đình, xuất giá.

Ngày nay nàng đã luyến ai Tiểu Tà rồi.

Thanh Bình Bình chớp mắt:

– Phụ thân! Con không muốn về! Cha tưởng như không có con vậy.

Dứt tiếng cô ta khóc òa lên.

Thanh Tử Y nhướng mày:

– Ngươi thật không giống ai! Ngươi làm cho lão phu tức chết được.

Thanh Ký Sơn xen vào an ủi:

– Muội phải trở về! Nếu muốn lấy chồng phải chờ Tiểu Tà đến nhà cầu thân.

Tại sao làm như vậy?

Thanh Bình Bình lau lệ:

– Đại ca nói sai rồi! Muội chưa chắc đã lấy người ta! Muội chỉ muốn đi vân du thiên hạ cho vui.

Thanh Tử Y hét lên:

– Bây giờ con còn tiếp tục chống trả, không nghe lời cha dạy, như vậy cha con đoạn tình.

Thanh Tử Y giận đến phát run.

Thanh Bình Bình quay về phía Tiểu Tà khóc:

– Tiểu Tà! Bây giờ muội phải làm sao đây?

Tiểu Tà vỗ vai Thanh Bình Bình:

– Tiểu Bình! Muội đừng khóc! Mọi việc để cho huynh lo.

A Tam chạy đến:

– Thanh Bình Bình! Đừng khóc! Yên tâm! Tất cả mọi việc đều có chúng ta.

Thanh Bình Bình được mọi người an ủi cũng yên tâm.

Tiểu Tà đến trước mặt Thanh Tử Y, có ý muốn hóa giải hận thù, nhưng Thanh Tử Y có chút sợ hãi thấy Tiểu Tà tới, vội bước lùi lại:

– Dương Tiểu Tà! Ngươi đến đây làm gì? Nếu ngươi tiếp tục bước tới ta không khách sáo rồi.

Tiểu Tà cũng không dừng bước, nói:

– Thanh chưởng môn! Ông cứ yên tâm! Tôi muốn hóa giải thù hận. Cuộc chiến nào mà không có điều đình.

Thanh Tử Y yên tâm một chút nói:

– Muốn thương lượng sao? Miễn bàn!

Tiểu Tà cười nói:

– Thanh chưởng môn! Sự thật chúng ta không có thù oán! Ông thử nghĩ xem?

Thanh Tử Y hiểu rõ cũng vì do Thanh Ký Sơn mới ra chuyện gây gổ này.

Nhưng ông không chịu mất mặt, vì ông là chưởng môn một đại môn phái.

Thanh Tử Y nói:

– Ta với ngươi thâm thù như biển, oán tựa trời cao.

Tiểu Tà gật gù:

– Được! Được! Tôi với ông thù sâu như biển, oán cao hơn trời, nhưng thù oán này do đâu đưa đến?

Thanh Tử Y nói:

– Ngươi giết Hoa Sơn Thanh Long Kiếm trận thuộc hạ của ta, bây giờ còn dẫn Thanh Bình Bình đi, lão phu hận ngươi đến tận xương cốt.

Tiểu Tà nói:

– Đừng có to tiếng! Nếu làm cho người khác nghe được thì rất khó giải quyết.

Chuyện này nếu truyền ra giang hồ thì chỉ mất thể diện của chưởng môn Hoa Sơn.

Quả nhiên, Thanh Tử Y nhìn quanh mọi người, rồi nói nhỏ:

– Lão phu thật mất mặt nếu bỏ qua việc này.

Tuy gắt gỏng, nhưng rõ ràng lã đã muốn thỏa thuận với Tiểu Tà.

Tiểu Tà cười nhẹ:

– Việc này cũng do thiếu gia gây nên. Có đúng không?

Thanh Tử Y nói:

– Tại ngươi trước tiên sỉ nhục con ta, đương nhiên con ta phải trả thù. Vậy có gì sai đâu?

Tiểu Tà nhìn Thanh Ký Sơn hỏi:

– Thanh Ký Sơn! Cha ngươi nói có đúng không?

Thanh Ký Sơn gật đầu:

– Không sai! Ngươi sỉ nhục ta trước, ta mới báo thù.

Tiểu Tà cười nói:

– Thanh Ký Sơn! Ngươi đừng làm cho cha ngươi khó xử sự. Ta biết hôm nay các ngươi không dễ dàng thoát đi đâu. Không tin chớ một lúc nữa sẽ thấy.

Thanh Ký Sơn giật mình:

– Ngươi muốn giết chúng ta sao?

Tiểu Tà lắc đầu:

– Không phải ta mà là Hắc Y Sát Thủ. Chỉ cần các ngươi bước chân ra khỏi Trầm Hồn Cốc một bước lập tức tan xác.

Thanh Ký Sơn có chút sợ hãi:

– Dương Tiểu Tà! Ngươi thật độc ác! Dám mua chuộc bọn sát thủ bên ngoài mai phục chúng ta.

Tiểu Tà nói:

– Có phải ta không? Chuyện này cũng không quan trọng! Chỉ cần ngươi hướng về phụ thân ngươi thừa nhận lỗi lầm, để cho thân phụ ngươi hiểu rõ, ta sẽ giải khai huyệt đạo, phục hồi công lực cho ngươi. Ngươi là người thông minh, phải biết làm cách nào chứ?

Thanh Ký Sơn trong lòng vui vẻ:

– Được! Ta nghe lời ngươi.

Tiếp đó, Thanh Ký Sơn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Thanh Tử Y biết.

Đương nhiên cũng là lánh nặng tìm nhẹ, nhưng cũng nói rõ Tiểu Tà không làm sai.

Nói xong lại quỳ xuống thỉnh cầu phụ thân tha tội.

Thanh Tử Y trước biết tánh tình con mình ra sao rồi, bây giờ việc đã thế, ông ta không thể không khiển trách:

– Ngươi thật là đồ súc sinh, làm tổn đạo lý, thật khó tha. Ta nhất định sẽ bẻ gãy đôi chân ngươi, nhốt ngươi trong nhà ba năm.

Tiểu Tà biết chuyện đã ổn rồi, cười nói:

– Thanh chưởng môn! Té ra chúng ta không có gì gay go, mà chỉ hiểu lầm.

Tôi biết ông là người chính trực, rất dễ dàng bỏ qua.

Thanh Tử Y dịu giọng:

– Cũng do thằng tiểu quỉ này gieo họa. Nhưng ngươi cũng quá đáng, đã giết hại thuộc hạ Hoa Sơn của ta mấy chục người. Món nợ này phải giải quyết bằng cách nào?

Tiểu Tà bình thản:

– Đó cũng là do Thanh Ký Sơn tạo nên. Nhưng tôi cũng có lỗi lầm. Các người cũng đã bắt tôi giam cầm rất lâu, lại tiếp tục truy sát, ép tôi ép xuống dốc núi.

Chuyện này cũng giảm nhẹ được đôi chút. Bây giờ tôi đồng ý chịu đánh ba chưởng. Sau ba chưởng mọi ân oán sẽ hủy bỏ được không?

Nói xong, đến trước mặt Thanh Tử Y chắp tay chuẩn bị chịu trận.

Chỉ thấy vô số bóng chưởng phát ra, nổi lên một tràn tiếng hú.

Tiểu Linh la lên:

– Dương Tiểu Tà! Phải coi chừng!

Chưởng phong ép tới trước ngực Tiểu Tà:

– Bình!

Tiểu Tà nằm lăn xuống đất, cát đá bay tung lên.

Tiểu Linh và Thanh Bình Bình lập tức chạy đến đỡ Tiểu Tà dậy.

Tiểu Tà cười:

– Không sao! Không bị thương!

Nói xong, bước đến trước mặt Thanh Tử Y:

– Thanh chưởng môn! Chưởng lực của ông rất mạnh! Còn hai chưởng nữa, cứ đánh tiếp đi.

Thanh Tử Y tiếp tục đánh thêm một chưởng nữa. Tiểu Tà vẫn bị chấn thối, rồi tiếp tục đứng lên sắc mặt không thay đổi:

– Chưởng môn! Còn một chưởng thứ ba, xin đánh nặng một chút.

Thanh Tử Y gật đầu:

– Dương Tiểu Tà! Hãy xem tuyệt học Hoa Sơn “Dẫn Quỷ Nhập Thần”.

Nói xong, chưởng phong đã phát ra vùn vụt. Ai nấy đều kinh sợ. Chung quanh lá cây bị chưởng lực làm rung lên.

Tiểu Tà như diều đứt dây, lăn ra rất xa, khóe miệng đã rỉ ra máu tươi. Nhưng Tiểu Tà vẫn tiếp tục đứng dậy, cười nói:

– Chưởng môn Hoa Sơn! Ân oán chúng ta từ giờ phút này xóa bỏ rồi.

Thanh Tử Y xúc động:

– Dương thiếu hiệp! võ công của ngươi hơn người, lão phu rất khâm phục. Từ nay về sau đệ tử Hoa Sơn không ai được làm khó dễ thiếu hiệp. Sơn nhi! Con không mau xin lỗi người.

Thanh Ký Sơn nói:

– Dạ.

Hắn chạy đến trước mặt Tiểu Tà nói:

– Dương Tiểu Tà! Xin thứ lỗi! Tất cả câu chuyện lúc trước do ta làm sai! Xin tha thứ! Tha thứ!

Tiểu Tà nhìn Thanh Ký Sơn:

– Thanh Ký Sơn! Ngươi quá nhỏ mọn. Ta biết sau này ngươi sẽ phục thù.

Nhưng không sao, ta chờ ngươi.

Tiểu Tà liền đưa tay giải huyệt đạo Thanh Ký Sơn, khôi phục võ công cho hắn, và cười nói:

– Thanh Ký Sơn! Công lực của ngươi được phục hồi rồi.

Thanh Ký Sơn vận chân khí, quả nhiên thông suốt vô cùng, nên rất vui mừng:

– Dương thiếu hiệp! Xin đa tạ! Hẹn tái ngộ!

Nói xong hướng về Thanh Tử Y, thái độ có chút đỉnh hống hách.

Quả nhiên, Thanh Ký Sơn là con người xảo trá nhỏ mọn.

Tiểu Tà quay mặt hướng về Thanh Bình Bình:

– Thanh Bình Bình! Lúc trước nói chuyện đùa, vì sao muội tưởng thật.

Thanh Bình Bình nghe nói khóc òa lên. Nàng là con người nhiều tình cảm nên rất đau buồn.

Thanh Bình Bình nói:

– Tiểu Tà! Tại sao lại nói như vậy?

Nàng khóc rất đau khỏ.

Tiểu Tà an ủi:

– Thanh Bình Bình! Đừng khóc! Chúng ta là bạn bè mà! Đừng khóc!

Thanh Bình Bình hơi an tâm:

– Có phải huynh muốn đuổi muội không?

Tiểu Tà lắc đầu nói:

– Không phải! Bình muội đã rời nhà qua lâu rồi, song thân không an tâm, giờ phút này muội không nên ở lại. Muội phải về thăm song thân. Từ đó muội muốn đi tìm chúng tôi thì chúng tôi rất muốn làm bạn với muội. Hãy mau đến yết kiến thân phụ.

Thanh Bình Bình tươi sắc mặt:

– Như vậy muội trở về nhà, rồi quay lại tìm các huynh không được trốn nhé.

Tiểu Tà cười hì hì:

– Muốn trốn cũng không dễ, muội tìm thế nào cũng gặp.

Thanh Bình Bình gật đầu:

– Muội nhất định tìm được các người. Để muội đi chào phụ thân một chút rồi quay lại.

Nói xong hướng về phía Thanh Tử Y đi tới.

A Tam nói:

– Tình cảm con người thật uẩn khúc. Tiểu bang chủ! Lần sau tới phiên đệ rồi.

Tiểu Tà nói:

– Tình cảm rồi sẽ đến với tất cả mọi người. Ai mà tránh khỏi?

A Tứ nói:

– Tôi nghĩ bên ngoài lúc này bọn Hắc y sát thủ đã phục kích, chúng ta lo cách đối phó, không nên nặng tình cảm mãi.

Tiểu Tà tán đồng:

– Các người chỉ cần lo cho đủ thuốc nổ, cộng việc sẽ liệu sau.

Qua một hồi đùa giỡn, Tiểu Tà giới thiệu cho mọi người biết A Tam và A Tứ là hai vi hòa thượng ăn thịt chó, biệt hiệu Bất Minh, Bất Bạch.

Mọi người đều cười to lên.

Tiểu Tà nói:

– Tất cả chúng ta là đệ tử của bang Thông Thực cả.

A Tam hỏi:

– Bây giờ tiểu bang chủ định đối phó với bọn Thần Võ môn sao?

– Vừa rồi Quần chủ Thần Võ môn có nói:

Bộ Vĩnh Thiên Môn Chủ sẽ đến.

Nhưng đến giờ chưa thấy động tĩnh. Chắc chắn hắn sẽ phát động toàn bộ Hắc y sát thủ mai phục.

A Tam gật đầu:

– Đúng là như vậy.

Tiểu Tà nói:

– Chúng ta phải thoát ra. A Tam, A Tứ đem thuốc nổ theo.

Năm người từ từ hướng về cửa cốc chạy ra. Không lâu đã chạy khỏi hồ Xóa Mạng, nghe được tiếng giao đấu của quần hùng.

Tiểu Tà gật gù:

– Quả nhiên ta đoán không sai! Độ Vĩnh Thiên đã mua chuộc bọn sát thủ để tiêu diệt quần hùng.

A Tam nói:

– Không phải lúc nãy tiểu bang chủ đã nổ chết chúng nó sao?

Tiểu Tà nói:

– Số người nay hôm nay mới đến thì làm sao nổ chết tại đồi núi được?

Bỗng có một người chạy đến trước mặt Dương Tiểu Tà:

– Dương thiếu hiệp! Ngươi có còn nhận ra ta không?

Người này chính là Mạc Dung thế gia Cầu Thắng.

Tiểu Tà nhìn thấy lập tức chắp tay:

– Mạc Dung đại hiệp! Đã mấy tháng không gặp, ông có khỏe không?

Mạc Dung Cầu Thắng hân hoan:

– Cảm ơn! Dương thiếu hiệp có khỏe không?

Tiểu Tà nói:

– Vẫn bình thường! Thái Quân bây giờ có còn tức giận không?

– Thái Quân đã bớt giận rồi, nhưng bà ta gặp ngươi chắc chắn nổi giận nữa, vì lão tiền bối không muốn mất mặt.

– Không sao! Lần sau gặp bà tôi sẽ xin lỗi. Mạc Dung đại hiệp đến đây chỉ có một mình thôi sao?

Mạc Dung Cầu Thắng nói:

– Còn có Tiêu Lang và hai tiểu nữ. Chúng nó muốn đến đây xem hội quần hùng, còn ta thì muốn đến đây thử thời vận, không ngờ gặp được thiếu hiệp.

Tiểu Tà nói:

– Mạc Dung đại hiệp! Mạc công tử hiện nay ở đâu?

Mạc Dung Cầu Thắng nói:

– Hắn lúc này không dám gây chuyện rồi, lão phu nhốt nó trong nhà, nếu ta làm cha mà không dạy được thì thật khó lòng.

Có tiếng người truyền đến:

– Cha! Tại sao đến đây làm gì? Ở bên ngoài đang giao đấu rất kịch liệt. A ...

Dương Tiểu Tà ...

Mạc Dung Vũ Vũ và Tuyết Tuyết cùng với Mạc Dung Dạ đã chạy đến.

Tiếng nói vừa phát ra là của Mạc Dung Tuyết Tuyết.

Tiểu Tà hướng về A Tam, A Tứ:

– Lúc nãy các ngươi đòi tình cảm, bây giờ cơ hội đến rồi.

A Tam, A Tứ nghe Tiểu Tà giới thiệu bạn bè một cách đột ngột, nên quay nhìn Vũ Vũ, Tuyết Tuyết.

Tiểu Tà lại hướng về anh em Mạc Dung:

– Gần đây có khỏe không Mạc Dung công tử, Mạc Dung tiểu thư?

– Muội rất khỏe, chỉ muốn xin vật gia bảo của huynh.

Nói câu này Mạc Dung Tuyết Tuyết tỏ lời chọc ghẹo.

Mạc Dung Dạ và Mạc Dung Vũ Vũ cũng gật đầu không nói ra lời.

Tiểu Linh ngạc nhiên:

– Tiểu Tà! Huynh có vật gia bảo gì vậy cho muội xem được không?

Tiểu Tà cười hì hì:

– Có vật gia bảo gì đâu? Lần trước huynh đến Mạc Dung phủ tìm được một bao bột đánh cho họ toàn thân dính bột. Nếu muội muốn xem thì chớ một lát cho muội xem.

Tiểu Linh bật cười:

– Không cần xem rồi! Không xem cũng được.

Nàng biết rằng Tiểu Tà đang đùa giỡn với Mạc Dung thế gia, nên không nói nữa.

Mạc Dung Cầu Thắng chen vào:

– Các con không được nói bậy đắc tội với Dương thiếu hiệp. Đừng gây rắc rối.

Tiểu Tà lắc đầu:

– Mạc Dung đại hiệp đừng khách sáo! Chúng tôi đều là tuổi trẻ. Bây giờ trong tình hình Cốc khẩu như thế nào rồi?

Mạc Dung Cầu Thắng nói:

– Có thể không có cách nào cùng nhau ra ngoài. Lão phu đã từng thử xem, nhưng địch thủ quá mạnh và quá đông.

– Bọn chúng là người của môn phái nào?

– Bọn chúng là Hắc y sát thủ bịt mặt. Người nào cũng tàn ác dã man, không biết ai sai khiến chúng?

Tiểu Tà muốn chờ Tiểu Thất đi do thám trở về rồi mới tính toán, nên nói:

– Chúng ta không đáng ngại! Chỉ một lúc nữa sẽ bàn. Mạc Dung đại hiệp có mưu kế gì không?

Mạc Dung Cầu Thắng nói:

– Lão phu muốn mượn thuốc nổ của Dương thiếu hiệp để nổ chết Hắc y sát thủ, không biết ...

Tiểu Tà cười nói:

– Té ra là như vậy! A Tam! Hãy chia một nửa thuốc nổ cho Mạc Dung đại hiệp.

A Tam cũng rộng rãi, đem thuốc nổ giao cho Mạc Dung Cầu Thắng:

– Không đủ thì lấy thêm, không cần khách sáo.

Mạc Dung Cầu Thắng nhận thuốc nổ:

– Bên ngoài tình hình khẩn cấp, lão phu ra trước, không biết tiểu nữ có thê lại đây được không?