Chương 36: Thi hành quỷ kế (1/2)
Dưới ánh trăng sáng tỏ, ông lão luyện công càng lúc càng say sưa trong khu vườn tĩnh mịch.
Chợt nơi bức tường phía Tây, có một bóng đen vút qua rồi đi thật nhanh đến chỗ ông lão, chấp tay:
– Sư phụ!
Ông lão nhìn thấy tên đệ tử đã đến, liền nhớ ngay lờ dặn của Tiểu Tà, nên vội nói – Từ nay trở đi ngươi đừng đếm đây nữa vì ta phải luyện thêm vĩ công trong hai tháng, khi xong rồi ta sẽ truyền dạy cho ngươi.
Tên đệ rử nôn nóng:
– Võ công ấy có lợi hại không?
Ông lão nói:
– Đương nhiên là lợi hại, khi luyện thành thì thân thể cứng như kim cang, trường sinh bất tử và thiên hạ vô địch ... ha ... ha ...
Tên đệ tử mỉm cười dịu ngọt:
– Vậy sư phụ chỉ dạy cho đệ tử võ công ấy đi.
Ông lão gằn giọng:
– Từ trước đến giờ có võ công nào ta không dạy cho ngươi đâu, còn loại võ công này ta mới sáng tạo, phải để ta luyện thành mới truyền cho ngươi được. Ta chỉ cần hai tháng thôi, và trong hai tháng này ngươi không được đến, ngươi nhớ chưa?
Tên đệ tử gật đầu:
– Đệ tử hiểu rồi! Sau hai tháng đệ tử sẽ đến để sư phụ truyền dạy võ công mới.
Rồi hắn hỏi thêm:
– À! Sư phụ đã giết tên Dương Tiểu Tà chưa vậy?
Ông lão phì cười rồi nghiêm giọng:
– Vội gì chứ. Ngươi sợ hắn chốn hả? Hắn không thoát được đâu. Ta cho hắn sống thêm hai tháng nữa, khi ta thành công rồi thì giết hắn cũng không muộn.
Tên đệ tử lo ngại:
– Dương tiểu tử rất gian xảo, nhiều quỷ kế khó lường, sư phụ sớm giết hắn để tránh hậu quả.
Ông lão lắc đầu:
– Hắn không thể thoát khỏi tay ta ngươi chớ lo. Sở dĩ ta chưa giết hắn vì ta giữ hắn dể thử nghiệm võ công mới của ta. Thôi ngươi chớ nói thêm gì nữa.
Tên đệ tử vẫn van nài:
– Sư phụ ...
Vừa lúc đó, Tiểu Tà đã đi đến cười hà hà hỏi rất tự nhiên:
– Hắn là đệ tử mới sao?
Cả ông lão và tên đệ tử đều ngạc nhiên, lập tức tên đệ tử liền vận chưởng đánh phủ vào đầu của Tiểu Tà, nhưng Tiểu Tà vẫn thản nhiên không tránh né vì chàng tin rằng ông lão sẽ bảo vệ chàng.
Quả thật, khi chưởng của tên đệ tử chụp đến thì ông lão như ánh sao xẹt đối chưởng với tên đệ tử.
– Bùng.
Một tiếng vang lên, tên đệ tử bắn lùi lại bốn năm bước và tiếp theo ông lão vung tay chớp nhoang đánh tên đệ tử ngã lăn xuống.
Ông lão giận dữ quát:
– Sao ngươi không nghe lời ta, dám ám hại cận thần của Trẫm, nếu ta không nghĩ chút tình thì ngươi không còn mạng sống biết không?
Tên đệ tử lồm cồm bò dậy chùi máu rỉ nơi khóe miệng, nói:
– Sư phụ! Tên Dương Tiểu Tà này ...
Ông lão càng giận dữ thét lên:
– Ngươi đừng nhiều lời, ta cho hắn sống thêm hai tháng nữa, để ta luyện thành công rồi giết, nếu ngươi làm trái ý ta, thì ta không nương tay đâu.
Tiểu Tà bước tới cười khanh khách:
– Xin hoàng thượng cứ yên tâm, để tiểu thần nói chuyện với hắn, việc bí mật của hoàng thượng luôn được giữ kín.
Ông lão chần chừ:
– Tiểu huynh đệ không được tiết lộ bí mật nhé! Phải thận trọng đấy!
Thật ra, Tiểu Tà muốn mạo hiểm để tìm hiểu tên đệ tử kia, còn ông lão chỉ ngại Tiểu Tà lộ bí mật thì giấc mộng của lão sẽ tan theo mây khói, nên lão chiều ý Tiểu Tà và sẵn sàng can thiệp nếu tên đệ tử có ý đồ không tốt. Còn tên đệ tử lại không hiểu tại sao giữa Tiểu Tà và ông lão xưng hô lúc tiểu huynh đệ, lúc hạ thần, lúc hoàng thượng với cử chỉ rất thân mật, nên hắn cũng muốn tìm hiểu cho rõ nên ôn tồn nói:
– Thưa sư phụ, để cho đệ tử được nói chuyện với Tiểu Tà.
Ông lão nhìn qua Tiểu Tà thất chàng khẽ gật đầu thì quay qua tên đệ tử nói:
– Nói chuyện thì được nhưng ngươi nhớ những gì ta nói, nếu không ta không khách sáo đâu! Ngươi đi đi.
Lúc đấy Tiểu Tà đã đi trước ra phía sau vườn, tên đệ tử liền rảo bước nhanh theo và gằn giọng hỏi:
– Chuyện này là thế nào? Ngươi hãy nói để cho ta biết, nếu không ta không tha cho ngươi đâu.
Tiểu Tà không thèm trả lời liến vì biết có ông lão bảo vệ mà quay lại nhìn hắn như một món đồ quý giá.
Tên đệ tử này thân hình cao lớn, vai u thịt bắp, tóc đen như mực, hàm râu quai nón cũng đen nhánh rất đẹp, mặt đầy sát khí.
Chợt Tiểu Tà mỉm cười:
– Danh trấn “Trung Nguyên Tam Tú”, không ngờ tại hạ được gặp “Mỹ Tu Tú Sĩ” Giang Chấn Vũ nơi đây.
Tên đệ tử này nghe thế giật mình, liền vung hữu chưởng định đánh Tiểu Tà, nhưng Tiểu Tà bật cười ha hả không thèm tránh né mà bình thản nói thêm:
– Giang Chấn Vũ, lão nghĩ rằng đánh một chưởng là có thể giết ta không kịp la lên một tiếng.
Giang Chấn Vũ ngạc nhiên, thầm nghĩ:
– Hắn nói cũng đúng, nếu hắn la lên thì sư phụ ta đến và ta toi mạng ngay.
Nghĩ vậy nên Giang Chấn Vũ hạ tay xuống rồi chép miệng:
– Thôi được! Lão phu không hiểu tại sao ngươi biết được danh hiệu của ta khi ta và ngươi chưa một lần gập nhau.
Tiểu Tà nhún vai:
– Ồ! Lão đã quên ngoại hiệu của lã là “Mỹ Tu Tú Sĩ” rồi sao? Bộ râu đẹp của lão đâu ai có được đáng nhẽ ta chưa khẳng định, nhưng vừa nghe ta gọi đúng tên thì lão cung chưởng muốn giết ta, đó là điều để ta khẳng định được rồi, phải không?
Giang Chấn Vũ lại nói:
– Nếu đúng thì sao? Định giao đấu à?
Tiểu Tà liền nói:
– Tại hạ đương nhiên không dám giao đấu với tiền bối, song lấy làm buồn vì một nhân vật chính phái, tại sao là những việc không suy nghĩ.
Giang Chấn Vũ hỏi:
– Ta đã làm chuyện gì?
Tiểu Tà mỉm cười:
– Chuyện trên “Đảo Thần Tiên” thì tội danh của lão không nhỏ đâu.
Giang Chấn Vũ vội hỏ:
– Ngươi đã đến nơi đó rồi à?
Tiểu Tà đáp gọn:
– Đến rồi! Và biết tất cả.
Lão ta ngẫng mặt lên cười âm hiểm:
– Ngươi đã biết rồi cũng vô ích thôi, vì ngươi sẽ chết, mà người chết rồi không thể mở miệng nói được.
Tiểu Tà cười khẩy.
– Lão thích giết người vậy lão với Hắc y sát thủ có liên quan gì không?
Giang Chấn Vũ bật cười:
– Ta là sứ giả của Hắc y sát thủ đây.
Tiểu Tà rất thỏa mãn về câu trả lời này nên cười thầm.
Giang Chấn Vũ lại hỏi:
– Tại sao ngươi và sư phụ ta gọi nhau là Hoàng thượng, hạ thần, có phải ngươi có âm mưu gì phải không?
Tiểu Tà phì cười:
– Ta chẳng biết tên lão ấy là gì nên gọi đại như thế cho vui và lão ta cũng đáp ứng vậy mà.
Giang Chấn Vũ lớn tiếng:
– Ngươi nói dối, ta không tin.
Tiểu Tà giọng cứng rắn nói:
– tin hay không tùy lão thôi, cón lão chắc biết tên sư phụ của lão chứ?
Giang Chấn Vũ bỡ ngỡ:
– Ta cũng không biết tên lãi ấy, song võ công của lão là thiên hạ vô địch, nhưng lúc nãy ngươi và lão ta chơi trò gì vậy?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Chẳng có gì đâu. Đó chẳng qua là lão ấy muốn ta sống vui vẻ trong hai tháng nữa vậy thôi.
Giang Chấn Vũ tức tối nhìn Tiểu Tà, nhưng Tiểu Tà không nao núng hỏi tiếp:
– Việc nhốt người trên đảo Thần Tiên là do lão chủ trì phải không?
Giang Chấn Vũ đáp ngay:
– Hãy để cho lão già đó trả lời câu hỏi này, còn ngươi muốn biết thêm ta cũng không hẹp hòi gì, vì ngươi sẽ chết và câm miệng. Thật ra, Thần Võ Môn đưa tiền mướn chúng ta làm việc ấy. Ta nhờ lõa sư phụ kia bắt họ và ta giao cho Thần Võ Môn để lấy tiền, rồi Thần Võ Môn đưa những người ấy đến đảo Thần Tiên đó là việc của họ.
Giang Chấn Vũ lại nhìn Tiểu Tà hỏi tiếp:
– Lão sư phụ của ta đang luyện loại võ công gì vậy?
Tiểu Tà giọng rất thật đáp:
– Đó là võ công trường sinh bất tử, chỉ có những người có võ công thượng thừa mới luyện thành được.
Giang Chấn Vũ gật gù:
– Được lắm! Để lão ấy luyện trước đi ... ha ... ha ...
Tiểu Tà biết thâm ý của Giang Chấn Vũ nhưng lại hỏi:
– Lão bắt ta để làm gì?
Giang Chấn Vũ cười lạnh:
– Tại vì ngươi biết quá nhiều bí mật, ta không muốn để cho ngươi sống.
– Như vậy Hắc y sát thủ của ngươi chuyên bắt người để kiếm tiền phải không?
– Giết người để kiếm tiến đó là điều phải làm vì lực lượng Hắc y sát thủ của chúng ta rất đông, rất rộng lớn, người nào võ công cũng cao cường, mục đích thứ hai là sát hại các chưởng môn của các môn phái để thống nhất võ lâm.
– Nói như vậy, lão đã khuynh đả cả võ lâm rồi, tại sao không lên ngôi minh chủ võ lâm đi.
Giang Chấn Vũ nói:
– Bây giờ ta muốn gì mà chẳng được nhưng chưa phải lúc, đợi một thời gian nữa ta hoàn tất kế hoạch thì hẵng hay.
Lão vuốt nhẹ hàm râu cất tiếng hỏi:
– Lão sư phụ ta nói dùng ngươi để thử nghiệm luyện công là như thế nào? Và tại sao ngươi bằng lòng chẳng khác chi nhận cái chết?
Tiểu Tà nói:
– Lão ấy nói luyện loại võ công trường sinh bất từ cần một người đánh vào “Bách Hội huyệt” thì cơ thể của lão mới toàn vẹn thông suốt, nhưng lúc đó khí lực trong người lão ta cực dương, lão chỉ thổi ta cũng đủ làm ta tan xương nát thịt, điều này ta không tin nên rất hứng thú để giúp lão. Hơn nữa, ta không thể thoát khỏi nơi đây thì chi bằng cứ vui vẻ với lão hai tháng nữa, đó là điều chẳng đặng đừng, phải thế không?
Giang Chấn Vũ cười ha hả:
– Hay lắm! Đúng là Dương Tiểu Tà!
Tiểu Tà lại hỏi:
– À! Lúc trước ở tháp Linh Cảm của Thiếu Lâm tự, có mười người Hắc y sát hại bọn Hắc y thật sự của các ngươi là lực lượng Hắc y nào nữa vậy?
Giang Chấn Vũ lắc đầu:
– Cho đến giờ lão phu cũng chưa truy nguyên ra được, nhưng ta tin rằng ta sẽ biết chúng là lực lượng nào.
Lão “Hừ” tiếng nhỏ rồi tiếp:
– Dương Tiểu Tà, ta không còn gì để hỏi ngươi nữa, đợi hai tháng sau, ta sẽ tính sổ với ngươi, ngươi đừng bỏ trốn vô ích, vì chung quanh đây có rất nhiều người canh phòng.
Tiểu Tà giật mình nhưng cố gượng:
– Thật ra ta chẳng muốn sống nữa, vì luôn luôn bị kẻ khác truy đuổi mãi, hai tháng sau ta chờ lão.
Giang Chấn Vũ cười nhạt:
– Mạng của ngươi lớn lắm. Ta bắt hụt ngươi hai, ba lần rồi đó, bây giờ thử xem ngươi chạy đi đâu cho biết ha ... ha ...
Lão ta chưa cười dứt thì Tiểu Tà chợt hỏi:
– Xin cho hỏi thăm một câu cuối cùng là ông làm nghề sát thủ vì tiền đã lâu và cũng có ít nhiều quan hệ trong các cuộc làm ăn với Phi Long Bảo và Thần Võ Môn vậy có biết cả hai phái này gần đây có hiềm khích chuyện gì không?
Sở dĩ Tiểu Tà phải hỏi như vậy vì có liên quan đến việc mất tích của bảo chủ Phi Long Bảo. mà Tiểu Tà thì đã biết lão nhân này đang bị Thần Võ Môn bắt giữ nơi đảo Thần Tiên.
Giang Chấn Vũ lắc đầu:
– Dù ta có biết cũng không nói cho ngươi biết đâu. Hơn nữa những người hành nghề sát thủ như chúng ta chỉ biết nhận tiền và thi hành nhiệm vụ không cần biết nguyên nhân. Ta xem ngươi đã biết khá nhiều bí mật về hành động của Hắc y sát thủ chúng ta rồi đó. Nhưng ngươi nên nhớ biết nhiều chuyện của người khác quá sẽ tổn thọ. Thôi ta đi đây, ngươi ráng giữ mạng.
Nói xong, Giang Chấn Vũ băng người qua tường rào, Tiểu Tà miên man suy nghĩ về câu chuyện vừa rồi với Giang Chấn Vũ, lững thững vào ngôi nhà cổ.
Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Lão Giang Chấn Vũ, lão không nói thì ta sẽ tự khám phá một mình, chừng ấy ngươi sẽ thấy Thông Thực Tiểu Bá Vương Dương Tiểu Tà không bị các ngươi cầm chân nơi đây mà không biết chuyện gì ngoài giang hồ.
Tiểu Tà lo lắng tìm cách thoát khỏi nơi đây, nên cứ đi đi lại lại trong gian nhà cổ vắng tanh lạnh ngắt.
Rồi như đã tìm được kế sách để đối phó với lảo già si mê luyện tập võ công mong luyện được phép trường sinh bất tử, Tiểu Tà cười ha ... ha ...”.
– Hay lắm! Ta đã có cách rồi. Lần này ta sẽ cho lão già ham luyện công kia bị chôn sống.