Chương 19: Cơ mưu thần diệu (1/2)
Tiểu Tà đã quyết tâm đi bắt Cầm quái, nên lập tức dẫn Tiểu Linh và Tiểu Thất vào nội thành.
Theo lời Tửu quái cho biết thì Cầm quái là người háo sắc. Điều đó Tiểu Tà đã muốn lợi dụng để khai thác, nhưng nghĩ mãi chưa tìm ra phương pháp.
Điều khó khăn là Cầm quái đang ở khách điếm Dật Lai cùng với hai đạo nhân đồng bọn là Á Quái và Phong Quái.
Hai đạo nhân này một người thì câm, một người điên. Cả hai đều là người tàn tật, Tiểu Tà quyết định không bắt.
Nhưng làm sao bắt một mình Cầm quái mà không bị á quái và Phong quái can thiệp?
Suy nghĩ mãi, Tiểu Tà quay lại hỏi Tiểu Linh:
– Tiểu Linh! Muội là một cô giá có sắc đẹp tuyệt trần. Huynh muốn nhờ muội một việc.
Tiểu Linh hỏi:
– Việc gì vậy?
Tiểu Tà cười nói:
– Muội có thể dùng sắc đẹp dụ Cầm quái ra đây được không?
Tiểu Linh nghẹn ngào:
– Muội không muốn! Nếu mà ...
Nàng đỏ mặt lên, vừa thẹn thùng vừa giận dữ.
Tiểu Tà thấy như vậy không ổn. Nếu phân công Tiểu Linh làm việc này chắc chắn là thất bại mà còn gây rắc rối không nhỏ.
Tiểu Tà vội dỗ dành:
– Tiểu Linh! Cầm quái là một tên háo sắc, nếu không dùng kế mỹ nhân thật khó bắt nó. Muội có ý kiến gì giúp huynh không?
Tiểu Linh suy nghĩ một lúc, rồi nói:
– Chúng ta đốt khách điếm, tức khắc chúng nó phải chạy ra ngoài.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Làm như vậy sẽ náo động nội thành. Đồng thời gây nguy hiểm cho những người khác. Phương pháp này không được. Muội hãy mau tính cách khác.
Tiểu Linh xòe bàn tay ra nói:
– Nếu vậy muội không còn cách nào nữa.
Tiểu Tà than thở:
– Thật khó khăn! Lần này huynh bí lối rồi ...
Qua một lúc, Tiểu Tà cười to:
– Tiểu Linh! Được rồi! Muội nói rất đúng, chúng ta phải dùng lửa! Muội rất giỏi.
Tiểu Linh ngơ ngác:
– Lúc nãy huynh không chịu dùng lửa, sao bây giờ huynh lại chịu làm?
Tiểu Tà nói:
– Đúng rồi! Dùng lửa không sai! Nhưng lửa này là lửa giả, chỉ gây hậu quả tâm lý mà thôi.
Tiểu Linh hỏi:
– Huynh phải nói rõ muội mới hiểu.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta dùng một bó cỏ rơm, bỏ vào một số cỏ khói. Sau khi đốt thì ném thẳng vào phòng của chúng nó. Như vậy chúng thấy khói nhất định phóng chạy ra ngoài. Ta bố trí bắt Cầm quái.
Tiểu Linh cười nói:
– Như vậy so sánh với việc chúng ta xông vào phóng bắt chúng nó có gì khác đâu.
Tiểu Tà nói:
– Rất khác xa! Chúng ta xông vào phòng, tất nhiên cả ba lão quái hợp công đối phó. Ba người này võ công rất thâm hậu, chúng ta làm sao dám đối phó.
Tiểu Linh nói:
– Nếu chúng đã chạy thì nhất định ba người chạy chung một đường, chúng ta làm sao cách ly bọn chúng được.
Tiểu Tà thấy dự tính của Tiểu Linh rất có lý, ôm đầu suy nghĩ, rồi lẩm bẩm:
– Chúng chạy ra khỏi phòng thời gian nhất định không giống nhau. Theo Tửu quái nói thì hai đạo nhân một người điên, một người câm. Hai đạo nhân này rất hiền hậu.
Tiểu Linh thấy Tiểu Tà nghĩ mãi không tìm ra phương pháp, nên cũng nóng lòng.
– Huynh không nghĩ ra phương pháp mà chúng ta đã gần đến nơi rồi.
Tiểu Tà nói:
– Phương pháp thì có, nhưng muội có giúp được không?
Tiểu Linh nói:
– Nếu bắt muội đi dụ lão quái háo sắc thì khó khăn rồi muội rất sợ hãi. Có thể chuyện khác muội sẽ làm được.
Tiểu Tà nói:
– Nếu bắt muội đi dụ lão quái háo sắc thì khó khăn rồi, muội rất sợ hãi. Có thể chuyện khác muội sẽ làm được.
Tiểu Tà nói:
– Như vậy bắt muội đi dụ lão Phong quái có được không?
Tiểu Linh kinh ngạc:
– Đi dụ lão điên khùng? Để làm gì vậy?
Tiểu Tà nói:
– Thì chỉ để cách ly chúng nó! Muội có sắc đẹp, nếu mặc quần áo hở hang một chút thì ...
Tiểu Linh dậm chân, lắc đầu:
– Muội không dám! Rát khó coi, đồng thời lúc gặp chúng nó nhất định chân muội run lên, nói không ra tiếng.
Tiểu Tà nói:
– Muội sợ chúng nó, nhưng nếu gặp được bạn tâm đắc thì ...
Tiểu Linh giãy nảy:
– Đã gần đến khách sạn rồi, huynh cứ đùa cợt mãi.
Tiểu Tà nói:
– Không phải là chuyện cợt đùa. Đây là chuyện quyết định của một trận chiến, nếu cần mê hoặc đối phương, muội cũng phải làm thử cho huynh xem để biết rõ tài năng của muội, huynh mới an tâm chứ?
Tiểu Linh nói:
– Không! Không được đâu.
Tiểu Tà nói:
– Nếu không được thì chúng ta phải làm phương pháp khác.
Tiểu Linh hỏi:
– Phương pháp nào? Huynh cứ nói thẳng ra, đừng nói quanh co chọc ghẹo muội.
Tiểu Tà cười nói:
– Tửu quái đã nói hai lão đạo nhân này lòng rất thiện lương. Huynh nghĩ, chúng nó không thể làm bậy. Trước tiên, chúng ta ném vào phòng một bó rơm khói, lão Cầm quái nhất định sẽ la lên rằng có mai phục, hoặc có thích khách. Sau đó chúng nhìn thấy có khói, đồng thời có lửa ngọn thì sẽ nghi là độc hỏa. Cầm quái sẽ phóng từ cửa sổ nhảy ra, còn hai đạo nhân một người điên, một người câm, nhất định sẽ kéo nhau chạy ra cửa lớn. Hai lão đạo nhân nhất định vướng vấp, chậm chạp hơn Cầm quái.
Do đó, trong lúc Cầm quái phóng ra khỏi phòng, huynh và Tiểu Thất chực sẵn, từ trên đầu tường nhảy xuống, chỉ cho hắn thấy bóng, nhất định hắn sẽ đuổi theo.
Còn hai đạo nhân, lúc ra khỏi phòng muội giả làm con nít tông vào người chúng. Chỉ cần một cản trở như vậy đã đủ thời gian cách ly chúng nó rồi. Muội có thể làm được việc đó hay không?
Kế hoạch Tiểu Tà rất cẩn thận và chu đáo. Gã hình dung sự việc xảy ra như đã thấy trước mắt.
Tiểu Linh cười nói:
– Đúng rồi! Huynh tính rất giỏi! Hình như huynh đã thấy rõ sự việc xảy ra.
Tiểu Tà nói:
– Không phải! Việc này chính muội nghĩ ra. Do sáng kiến của muội mà!
– Đi!
Không bao lâu, ba người đã đến khách điếm Dật Lai. Lúc này đã là canh hai.
Tiểu Tà quay lại nói với Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Huynh ở bên ngoài chuẩn bị một cái bao vải lớn để đựng người.
Chúng ta sẽ từ trên đầu tường nhảy xuống, trùm ngay lão quái háo sắc. Làm xong, huynh vác lão bỏ nơi chân tường, chờ ta.
Tiểu Thất gật đầu, quay thân đi tìm cái bao vải.
Tiểu Tà nói với Tiểu Linh:
– Muội đi tìm một món đồ chơi cho giống con nít.
Tiểu Linh cười nói:
– Được rồi! Để muội đi tìm đồ chơi.
Tiểu Tà nói:
– Bây giờ huynh cũng phải đi tìm bó rơm để chuẩn bị đốt khói. Một lát nữa, chúng ta gặp nhau tại cửa khách điếm.
Phân công xong, ai nấy đã biến mất ngoài đại lộ.
Gần đến canh ba, Tiểu Linh và Tiểu Tà đã trở về, chỉ còn Tiểu Thất vẫn chưa thấy đến.
Hai người phải chờ một lúc mới thấy Tiểu Thất xuất hiện, trong cầm một cái túi vải.
Tiểu Tà vung tay nói nhỏ:
– Mau lên một chút.
Tiểu Tà cười nói:
– Có rồi!
Tiểu Tà nói:
– Được! Chúng ta bắt đầu hành động. Tiểu Thất hãy núp vào góc tường bên phải chờ ta, đừng chạy lung tung bọn tiểu nhị trong khách điếm phát hiện thì hỏng việc.
Tiểu Thất gật đầu:
– Hiểu rồi!
Nói xong hướng về góc phải phòng số ba nơi hậu viện chạy tới.
Tiểu Tà nói với Tiểu Linh:
– Chờ một lát muội tông vào người của Phong và á đạo nhân. Nếu chưa thấy huynh ra thì muội cứ trở về nhà trước chờ huynh.
Tiểu Linh nói:
– Muội hiểu rồi! Chúng ta đi!
Hai người như hai bóng chim, phóng lên mái nhà.
Họ tiến về phía hậu viện, Tiểu Tà phóng xuống đất nhẹ nhàng biến mất trong bóng tối.
Chỉ chốc lát, Tiểu Tà đã đốt bó rơm ướt phóng vào cửa sổ phòng số ba, nơi hậu viện.
Lập tức nghe bên trong có tiếng la:
– Có khói độc! Chạy mau!
Một bóng người phóng ra cửa sổ rất lẹ.
Tiểu Tà nhìn thấy vội vã nhảy xuống kéo cái túi vải của Tiểu Thất.
Bỗng hắn giật mình:
– Tiểu Thất! Tôi bảo huynh tìm cái bao vải lớn tại sao lại tìm cái túi nhỏ này.
Nó chỉ vừa lọt đủ cái đầu người thì làm sao trùm hết thân mình lão.
Hai người cầm túi vải phóng ra chận nơi hành lang.
– Một ... hai ... ba ... Xông vào!
Cả hai cầm túi vải căng sẵn chụp ngay đầu Cầm quái thắt lại. Nhưng túi vải chỉ trùm tới cổ mà thôi.
Cả ba đều té ngã xuống đất tại chân tường.
Cầm quái hét lên, lập tức rút kiếm đeo sau lưng, chặt chém lung tung.
Cầm quái bây giờ giống như kẻ mù mắt, không còn thấy gì nữa. Tiểu Tà thừa cơ hội dùng một chiêu tuyệt học, điểm vào Khúc trì, làm cho tay trái Cầm quái không cử động được.
Lập tức, Cầm quái dùng tay phải vũ lộng kiếm pháp, bóng kiếm quay tròn, lộng gió, một giọt nước cũng không thể lọt vào người.
Tiểu Tà cũng không tiến gần được, liên tục phát ra mấy ngọn phi đao, nhưng không lọt vào được bên trong vòng kiếm quang của đối phương.
Cầm quái nhắm về hướng Tiểu Tà ép tới, trong lúc Tiểu Tà thối lui, dụ Cầm quái ra ngoài khách điếm.
Bấy giờ Tiểu Tà không còn nhịn được nữa, hét lớn:
– Lão quỷ! Hôm nay thì đừng mong háo sắc. Gặp phải ngày xui xẻo rồi.
Vừa nói vừa xuất chiêu tống vào ngực Cầm quái.
Cầm quái tuy võ công rất thâm hậu, nhưng bị bao vải trùm đầu không thấy đường, tay trái bị tê cứng, chỉ còn nhờ vào tay kiếm bảo vệ sinh mạng.
Bóng kiếm quay tròn, loang loáng rất khủng khiếp.
Tình trạng này làm cho Tiểu Tà không biết cách nào để bắt Cầm quái, nhưng không dám buông lơi, sợ Cầm quái xé được cái túi vải thì rất nguy hiểm.
Tiểu Thất không chịu thua, rút cây hàn ngọc đao chém vào thanh kiếm của Cầm quái.
Hàn ngọc đao là một cây đao quý, chém đứt cả sắt thép, nhưng khi chạm vào thanh kiếm của Cầm quái thì cả hai đều dội trở lại, thanh kiếm của Cầm quái cũng là thanh kiếm báu.
Hai cây đao kiếm báu tiếp tục chạm nhau tóe lửa.
Tiểu Thất thừa cơ Cầm quái không thấy đường, nên cản trở những đường kiếm của lão để cho Tiểu Tà có cơ hội tìm sơ hở phản công.
Tiểu Tà liền phát ra chiêu “Lưu tinh chí nguyệt” giống như mũi kim nhọn, điểm vào yếu huyệt của đối phương rất lợi hại.
Cầm quái dù võ công cao thâm hậu đến đâu mà hai mắt bị bịt kín, không cách nào thấy được chiêu thức của Tiểu Tà, nên hốt hoảng vội lùi lại hai bước để thủ thế.
Tiểu Tà thừa cơ xông tới, nhưng bản lãnh không đủ, đã chậm một bước.
Tiểu Tà phóng lên, dùng Đại Bi Chỉ điểm ngang qua huyệt mê của Cầm quái.
Một tiếng hét vang lên, Cầm quái dùng công phu tránh né, nhưng đã trễ rồi.
– Phạch!
Một tiếng khô khan, Cầm quái đã té ngã xuống đất.
Tiểu Tà lúc này mồ hôi trên trán cũng đã ướt đẫm, nói với Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! May mà hôm nay chúng ta không bị bỏ mạng! Tôi bảo huynh đi tìm bao vải lớn, huynh đi tìm cái túi nhỏ này, gây rắc rối không phải ít.
Tiểu Thất lo lắng:
– Tôi tìm mãi không có túi lớn, thì phải dùng tạm cái này thôi. Nhưng mau cũng thành công. Hí ... hí ...
Tiểu Tà nói:
– Không cẩn thận như vậy có ngày bỏ mạng đó.
Tiểu Thất có vẻ sợ sệt nhìn Tiểu Tà.
Tiểu Tà thở ra một hơi:
– Lão quái này công lực quả nhiên lợi hại, thiếu chút nữa chúng ta chết dưới tay lão. Nhưng Dương Tiểu Tà này cũng không phải dễ ăn. Tiểu Thất! Chúng ta đánh hắn mỗi đứa mười cái cho hả giận.
Nói xong, Tiểu Tà vung tay đánh vào mông đít lão Cầm quái mười cái.
Tiểu Thất cũng đưa chân đá mạnh vào mông đít lão Cầm quái đến sưng húp Tiểu Tà nói:
– Tiểu Thất! Huynh đem lão quái này về nhà đi. Tôi trở lại xem Tiểu Linh ra sao rồi.
Nói xong, Tiểu Tà đã phóng đi.
Tiểu Thất cõng lão Cầm quái về túp nhà lá, trong lúc đó Tiểu Tà trở lại khách điếm, tìm không thấy Tiểu Linh đâu cả, vội vã chạy ra ngoài, gặp được cây đàn của Cầm quái bỏ rơi dưới đất, bèn lượm đem về.
Tửu quái nhìn thấy Tiểu Thất cõng Cầm quái đem về, không nhịn cười được, nói:
– Không ngờ Lục quái giang hồ chúng ta bị tên tiểu quỷ đó bắt tập trung về đây chiêu đãi rượu thịt no say. Thật vui quá!
Diệu quái Đơn Không Không cũng cười:
– Dương Tiểu Tà quả nhiên rất tài giỏi. Chỉ một lúc đã bắt mấy nhân vật danh chấn giang hồ đem về đây. Thật là chuyện đại hỉ.
Tửu quái nói:
– Chẳng những bắt thôi, mà còn nhổ lông mày, cạo trụi râu, đánh đến sưng đít nữa.
Diệu quái Đơn Không Không nói:
– Không biết lão Cầm quái bị đánh bao nhiêu roi vào đít đây. A! Mặt lại bị trùm kín, nếu không chúng ta được xem mặt lão lúc này còn vui hơn nữa.
Cả hai đang cười đùa trong đau khổ, thì thấy Tiểu Tà về đến.
Tiểu Tà không bận tâm đến Cầm quái, mà vội vã hỏi Tiểu Thất:
– Tiểu Linh đâu?
Tiểu Thất nói:
– Ai mà biết?