Chương 3 (1/2)

Chap 11:

Khóc nhiều, nước mắt cũng cạn, em vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn lại mình trong tấm gương trước mặt, em lại càng thấy hối hận. Phải chăng mày không tỏ tình với em thì có thể bây giờ mày vẫn còn cơ hội. Giờ đây thì em đã xa nó rồi, xa thật rồi, chẳng thể níu kéo được gì nữa. Cố làm vẻ mặt bình thường, em bước vào lớp. Cả lớp rộ lên những tiếng thì thầm, thằng Long nhìn em, nhếch mép cười, còn Huyền thì chẳng thèm nhìn em nữa. Cô giáo chủ nhiệm nghiêm giọng:

-Em Minh, ai cho phép em vào lớp!

Mặc kệ lời nói của cô giáo, em lững thững đi về chỗ. Cô giáo mặt nhăn lại, lộ rõ vẻ không hài lòng.

-Tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh về thái độ của em. - Cô giáo nói.

Xin lỗi cô chứ bây giờ cô có đốt nhà em thì em cũng không quan tâm đâu. Trân thấy em về chỗ thì vỗ về an ủi, làm em cũng bớt buồn đi phần nào. Được người đẹp quan tâm thằng nào mà chẳng thích. Tuy vậy nhưng cũng không làm làm hết được sự chán đời của em.

-Trân còn kẹo mút không? - Em hỏi.

-À ừm còn. - Trân đáp.

-Cho Minh xin một cái đi.

-Ừm, đây nè, hết buồn nhanh nha.

-Cảm ơn Trân.

Ngậm viên kẹo mút trong miệng, vẫn là vị socola như lần trước nhưng sao lần này cái đắng trong em lại chẳng thể nào hết. Người ta giải sầu bằng thuốc lá, bằng rượu, còn mình thì giải sầu bằng kẹo mút. Cắn cho viên kẹo nát vụn trong miệng, em cắm tai nghe, gục mặt xuống bàn. Những giai điệu của bài "Em không quay về" mà em vẫn cho là sáo rỗng nhưng giờ sao lại thấm thía thế.

Và giờ người ra đi…trong con tim không nghĩ suy…

Để lệ hoen đôi mi anh cần chi những hoài nghi khi em không trở lại

Chỉ còn lại đôi vai…Trong cơn mưa không có ai

Lời ngọt ngào bên tai về ngày mai anh đã sai…

Em không quay về…Vì em không quay về…

-Dậy đi Minh, dậy đi.