Chương 42: Chương 42 (1/2)
Trâu Mỹ an ủi: "Không sao, chắc qua một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ nhớ ra thôi.
"Nguyễn Văn Văn không quan tâm chuyện mình có nhớ ra hay không, chuyện cô lo là bị thương, Lộ Phong có đồng ý cho cô đến công ty làm không.
"Cậu cảm thấy anh ấy có cho tớ đến công ty làm không?""Không chắc.
""Vậy tớ muốn đi thì phải làm sao?""Quấn lấy anh ấy năn nỉ.
"Trâu Mỹ nghĩ kế nói: "Nếu không thì cậu dùng mỹ nhân kế, trói buộc tổng giám đốc Lộ nhà cậu lại.
"Nguyễn Văn Văn đang bối rối, lập tức tiếp thu tinh hoa, hùa theo nói: "Đúng, mỹ nhân kế.
"Trâu Mỹ cười ha ha, nhắc nhở cô: "Nhưng cậu phải kiềm chế một chút nhé.
""Vì sao?""Tớ sợ cậu không xuống giường được.
"Nguyễn Văn Văn cười nói: "Không thể nào.
"Trên thực tế, đúng là cô không thể xuống giường được.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô và Lộ Phong cùng đi về nhà, trong lúc đó không ầm ĩồn ào, không nói sẽ đi công ty.
Lộ Phong thấy cô vô cùng ngoan ngoãn, buổi tối anh bỏ qua buổi tiệc quan trọng mà trở về nhà sớm.
Không nói đến lúc trước, trong hoàn cảnh bình thường, Nguyễn Văn Văn sẽ ôm cổ anh nũng nịu nói mấy câu làm nũng không quá ảnh hưởng đến sự thanh nhã lịch sự.
Lộ Phong cũng rất phối hợp, cô muốn làm gì anh đều chiều theo.
Phong cách thay đổi sau khi tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ máu trắng khêu gợi, phía trước áo ngủ nhìn rất bình thường, ai ngờ chân lý của chiếc váy lại nằm ở sau lưng.
Hở lưng.
Mảng lưng lớn như vậy đều lộ ra hết.
Da thịt cô trắng nõn như ngọc, ánh đèn chiếu xuống tỏa ra ánh sáng trong vắt, loại ánh sáng rất dụ dỗ người.
Hôm nay cô bị hoảng sợ nên Lộ Phong không định làm gì cô, lịch sự dời ánh mắt đi, hờ hững nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, tôi tới phòng sách.
”Cô Lộ càng lúc càng biết chơi, nếu anh không nhanh rời khỏi thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện cầm thú gì đó.
Đương nhiên mồi dẫn lửa là cô.
Nhưng đã chậm một bước, Nguyễn Văn Văn chắn trước cửa, ẩn ý đưa tình liếc nhìn anh, chọc vào ngực anh: “Gấp gáp như vậy làm gì?”Lộ Phong nắm chặt bàn tay giở trò xấu của cô, giọng điệu thấp xuống: “Hôm nay em bị hoảng sợ, ngủ sớm đi.
”“Nhưng em không ngủ được.
” Nguyễn Văn Văn mím môi: “Nếu không anh kể chuyện cho em nghe trước khi ngủ đi.