Chương 24: Một nửa tôi chia cho cậu có tác dụng không? (2/2)
Thấy quân trắng bắt đầu xâm lược, Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bình tĩnh đáp trả. Công kích của quân trắng rất mạnh, cậu không thể sơ suất. Nếu để mặc quân trắng đào mảnh đất này đi, bố cục trước đây cậu kiên trì bày ra sẽ trở thành trò cười.
Giao tranh ở vùng biên phía dưới là cuộc chiến tay đôi đầu tiên của hai quân đen trắng, hơn hai mươi nước cờ đan xen, Thời Quang triển khai sức mạnh, chặn đứng cuộc tấn công đầu tiên vào vùng trung bộ (khu đất gần trung tâm).
Những người chăm chú theo dõi trước màn hình nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Quân trắng không chịu thua, sau một vài nước cờ, đã trực tiếp xâm nhập vào vùng trung bộ phía trên bên phải, bắt đầu dời sông lấp biển.
Trận chiến thứ hai bắt đầu.
Khả năng chiến đấu của Tsukasa Hata quá mạnh, nhịp tim Thời Quang đột nhiên tăng tốc, chỉ cần một chút chùng xuống, vùng trung bộ phía trên bên phải sẽ bị hủy hoại. Trận chiến diễn ra ác liệt, không bao lâu sau, đen trắng đã trải dài.
Trận chiến đang sôi trào, lối suy nghĩ của Thời Quang đột nhiên vươn ra xa … cứ ngồi im thủ thành đợi quân trắng tấn công thế này … quá bị động, không phải là cách … cậu đột nhiên đổi ý.
Khi đến lượt Thời Quang phải thực hiện một bước quan trọng để ngăn quân trắng, quân đen lại chuyển hướng, đặt xuống rìa của vùng trung bộ trống trải ở phía trên bên trái.
Phòng hội thảo của đội Trung Quốc chấn động.
“Sao lúc này Thời Quang lại thoát tiên*? Chỉ còn một bước nữa thôi là ngăn được rồi! Sao lại từ bỏ!”
*Thoát tiên (thuật ngữ cờ vây): đặt cờ ở chỗ khác.
“Cứ như vậy mà đánh chiếm bên trái, đáng tiếc. Chiến lửa nửa ngày bên kia không phải uổng phí quá sao?”
Du Lượng im lặng nhìn màn hình “Cứ chờ quân trắng xâm nhập, quân đen quá bị động, cậu ấy muốn quân trắng sống trước rồi giết sau, thả ra để bắt, thu càng nhiều lợi.”
“Nếu quân trắng sống mà không giết được thì sao? Chi bằng khoét từng miếng đất còn có hiệu quả hơn.”
Trong lòng Du Lượng cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài, hít sâu một hơi rồi nói tiếp “Vậy thì phải xem ai tính toán xa hơn rồi.”
Điều cậu không nói tiếp là sau khi nhìn thấy nhiều kỳ thủ như vậy, ngoài cậu, không có ai tính xa hơn được Thời Quang.
Diễn đàn Weida cũng sôi sục ngay lập tức.
“Tôi đã nói mà Thời Quang chơi cờ rất mông lung! Tự dưng chạy sang biên bên trái làm cái gì!”
“Mấy người hiểu cái gì, đây gọi là trao đổi, bên phải không giữ được, đành quay sang bên trái chiếm trước.”
“Sợ cái gì, tôi sẽ đấu với quân trắng tới cùng!”
Ngay cả các thầy trong phòng xem đấu cờ của viện cờ cũng không thể ngồi yên.
Triệu Băng Phong giơ cây quạt chỉ vào bàn cờ “Nước cờ này của Thời Quang có chút mạo hiểm đúng không? Bây giờ không ai dám chơi như thế này.”
Lâm Lệ chống cằm “Từ đầu đến cuối, cách nghĩ của Thời Quang luôn khác với bình thường, em ấy không phải xuất thân từ Dịch Giang Hồ à? Lẽ nào không phải?”
Tang Nguyên cười nói “Trước đây, tôi rất tò mò những nước cờ của em ấy từ đâu mà học được.”
Du Hiểu Dương nhớ lại những gì cậu bạn này đã nói vài năm trước khi cầu xin ông chơi một ván cờ trên mạng. Sư phụ của cậu ấy … Du Hiểu Dương trong lòng kích dộng, thở dài “Thời Quang trước khi vào viện cờ còn có một sư phụ. Tôi đã hứa với cậu ấy không nói với người khác sư phụ cậu ấy là ai. Vị sư phụ đó không đơn giản.”
Trương Lập Đông thở dài “Khi vào đội tuyển Quốc gia, cách chơi cờ của em ấy rất cá tính, nhưng quá thất thường, tôi nghe huấn luyện viên của đội nói Du Lượng đã dạy rất nhiều cách để giúp em ấy nâng sức mạnh, ổn định sức cờ. Chỉ khi đủ sức mạnh trong giai đoạn sau mới có thể hỗ trợ ý nghĩ muốn chạy quân của em ấy. Mọi người xem, bây giờ đến trung bàn, những nước cờ của Thời Quang có phải có hơi hướng của Du sư môn không?”
Mọi người đều nhìn Du Hiểu Dương, nhưng Du Hiểu Dương đã sớm đoán trước được điều này, lắc đầu cười.
Triệu Băng Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì “Tôi đã xem hết các trận đấu, phát hiện cách chơi cờ của Du Lượng cũng không giống trước đây. Lúc trước khi tôi chơi cờ với cậu ấy, cậu ấy vẫn quá bó buộc trong hình cờ, hạn chế bản thân. Mấy ngày nay tôi mới phát hiện, cờ của Du Lượng tự do linh hoạt hơn trước rất nhiều, không còn bó buộc, sức cờ cũng đã mạnh hơn.”
Tang Nguyên trầm ngâm “Hai đứa trẻ đang ảnh hưởng lẫn nhau. Du Lượng xuất thân từ Du sư môn, Thời Quang được dạy bởi vị sư phụ vô danh. Phong cách của hai đứa quá mạnh mẽ, lại còn trẻ tuổi, thiếu kiểm soát nên khuyết điểm khá rõ ràng. May là hai đứa có thể học hỏi lẫn nhau. Thời Quang học được sức mạnh và kỹ năng của Du sư môn, Du Lượng học được sự sâu sắc và linh hoạt của bậc thầy đó, vừa hay bổ sung cho nhau.”
“Thế nên, hai em ấy có sự khác biệt rất lớn về phong cách, tuy khác đường nhưng cùng đích, hai em ấy đã sinh ra loại cờ hoàn toàn mới, đánh bại loại cờ phổ biến của thời đại này.” Lâm Lệ chợt nhận ra.
Vẻ mặt của Trương Lập Động xúc động “Hai em ấy là niềm hi vọng vượt qua thời đại này.”
Đúng như mọi người dự đoán, sau khi quân đen thoát tiên, quân trắng đã xâm chiếm thành công vùng trung bộ phía trên bên phải. Ngay khi quân trắng muốn tiếp tục xâm chiếm, nối liền với bên trái thì quân đen đột nhiên xuất hiện với thanh gươm sắc bén, bắt đầu chống trả.
Quân trắng cảm nhận được, ngay lập tức đáp trả. Nhưng quân đen đã đảm bảo một vị trí then chốt trên chiến trường mở rộng này. Hai thái cực bị động và chủ động thay đổi, quân đen bùng nổ sức mạnh, cứng rắn áp đảo quân trắng.
Quân trắng buộc phải đáp trả một cách khó khăn, nếu có một chút sai sót, âm mưu sâu xa của quân đen sẽ thất bại!
Thời Quang kìm nén nhịp tim đập nhanh, tay trái nắm chặt quạt, vuốt sợi dây đỏ trên cổ tay phải.
Mười phút sau, quân trắng chiến đấu như con thú bị mắc kẹt.
Hai mươi phút sau, trọng tài công bố kết quả “Quân trắng nhận thua trung bàn, đội Trung Quốc bảo vệ thành công.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp của trang Weida, cột bình luận đã trở thành một biển ký hiệu “…”
“…”
“Còn có thể chơi như này à …”
“…”
“Tôi quỳ rồi … lợi hại …”
“Đứa nào nói Thời Quang không xứng, bước ra đây nhận lỗi hết cho bà …”
“Là mị …”
“Còn mị nữa …”
“Xin lỗi, Thời Quang thất đẳng, là do tôi không hiểu cậu …”
“Tôi rất tò mò, cách chơi cờ của Thời Quang thất đẳng là học từ đâu …”
“Đúng, đúng! Có phóng viên nào có thể giúp chúng tôi hỏi không …”
Trong phòng đấu cờ, Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, kính lễ với Tsukasa Hata.
Cánh cửa mở ra, Du Lượng và đồng đội đã đứng sẵn bên ngoài. Thời Quang có chút tự đắc, lắc lắc cổ tay phải, dùng dây đỏ xoa xoa ống tay áo. Du Lượng cười tươi.
Phương Tự vỗ vai Thời Quang “Đơn vị báo chí đó xin lỗi chúng ta rồi, vị phóng viên lâu năm thường túc trực các trận đấu đã bị sốt do đợt lạnh hai ngày trước. Hôm qua, họ tạm thời gửi hai phóng viên thực tập đến thay. Bọn họ muốn lấy được thông tin đầu tiên nên không nghĩ gì nhiều mà cứ thế làm phiền kỳ thủ. Họ sẽ bị đuổi việc.”
Thời Quang gật đầu.
Ngày mai, cúp Nongshim sẽ mở ra trận chiến cuối cùng để phân định chức quán quân, đồng thời cũng là trận quyết chiến giữa hai chủ soái Trung – Hàn.
Ngày 15 tháng 1, vòng thứ mười bốn, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Thời Quang vs Người khiêu chiến: Lee Hoon.